"Chỉ cần em , chúng sẽ quan hệ." Phó Hàn Châu cô, "Phó phu nhân, về bên ! Mặc dù ba năm trôi qua, nhưng vẫn yêu em. Tình cảm của dành cho em bao giờ đổi."
Tô Úc Nhiên những lời , thật dịu dàng bao!
Cô suýt nữa thì tin .
lừa quá nhiều !
Tô Úc Nhiên nhếch mép, "Rồi lúc em yêu , đá em một cái nữa đúng ? Anh nghĩ rằng, em sinh Tiểu Bảo, thì chứng tỏ trong lòng em . Em hề thích ! Em chỉ thấy đứa bé vô tội thôi."
Phó Hàn Châu lời cô , im bên cạnh, lên tiếng.
Anh cũng đang suy nghĩ, nghĩ về quá khứ của và cô...
Nghĩ về những chuyện xảy ba năm , cô yên tâm về , cũng thể hiểu .
Phó Hàn Châu chuyện tình cảm với cô nữa, mà đổi chủ đề, "Anh đưa Tiểu Bảo gặp ông nội, đón Tiểu Bảo về Phó gia!"
"Không ." Phó Hàn Châu dứt lời, Tô Úc Nhiên kịch liệt phản đối.
Phó Hàn Châu cô, "Vậy em định thế nào?"
Tô Úc Nhiên : "Tiểu Bảo là con của em, em để con về Phó gia!"
Cô luôn cảm thấy, một khi đứa bé đưa về Phó gia, sẽ còn trong tầm kiểm soát của cô nữa!
Đến lúc đó, cô sẽ quyền quyết định ở rời của đứa bé.
Phó Hàn Châu cô, "Chúng kết hôn !"
"Anh đang gì ?" Tô Úc Nhiên liếc một cái, đàn ông bệnh ?
Phó Hàn Châu : "Về nhà liền đăng ký kết hôn!"
"Em thích ." Tô Úc Nhiên : "Em rõ đấy."
Phó Hàn Châu : "Thích thích tùy em, nhưng thấy, chúng nên cho Tiểu Bảo một mái ấm trọn vẹn! Con thể cha , ông bà... Chúng cùng chăm sóc con. Sau con sẽ là thừa kế của Phó gia, còn em là của con, em sẽ thiệt thòi ! Con lớn nhất định cũng sẽ phụng dưỡng em. Vị trí Phó phu nhân của em, ai thể lay chuyển !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/5-5-co-ay-lam-thuoc-dan-cho-pho-gia/chuong-367.html.]
Tô Úc Nhiên : "Em kết hôn!"
Cô hiểu ý của Phó Hàn Châu, chỉ là hai kết hôn, cùng nuôi dạy con cái.
Không đến tình cảm!
Phó Hàn Châu cô, "Vậy nếu , kết hôn với khác thì ? Em Tiểu Bảo kế ?"
"Tiểu Bảo theo , ở bên ai thì liên quan gì?"
"Dù em đồng ý , Tiểu Bảo cũng là con của Phó gia! Bây giờ đang bàn bạc với em, cũng là đang cho em cơ hội! Em thể Phó phu nhân, đồng thời cũng là của Tiểu Bảo. nếu em đồng ý... Vậy em cứ chờ con kế ."
"Phó Hàn Châu!" Tô Úc Nhiên thể tin , "Ý là, cướp con với em ?"
"Nếu em nghĩ như , cũng ý kiến." Lúc Phó Hàn Châu vô cùng bình tĩnh.
Tô Úc Nhiên : "Em sẽ đồng ý! Anh bản lĩnh thì cứ dùng cách cứng rắn. Anh tưởng em còn sợ ?"
Phó Hàn Châu lạnh nhạt cô, "Em sợ , là vì em nghĩ rằng, thuốc ở chỗ em? Em thể bảo bà ngừng nghiên cứu, cần dùng thuốc của bà nữa, đến lúc đó, sẽ trở thành một kẻ điên! dù như , Tiểu Bảo cũng là con của Phó gia! Nếu quản lý nữa, Tiểu Bảo sẽ trở thành thừa kế duy nhất của Phó gia, em giữ con càng thể!"
Lời của Phó Hàn Châu gần như là đang đe dọa!
Anh đến mức , chứng tỏ chuẩn cho tình huống nhất.
Hơn nữa, Tô Úc Nhiên cũng , là thật.
Ghi chú:
Đừng phu nhân Phó đối xử với lễ phép, đừng ông nội Phó đối xử với khách khí, nhưng nếu liên quan đến chuyện của con, họ sẽ chỉ để đứa bé về Phó gia.
Phó Hàn Châu dậy, Tô Úc Nhiên, : “Còn nữa, chuyện với em ! Bà chắc cũng sẽ phản đối, sẽ đón con về Phó gia.”
Con của Phó gia, nhận tổ quy tông, bọn họ đều sẽ phản đối.
Tô Úc Nhiên ngẩng đầu, đàn ông mặt với vẻ mặt lạnh lùng vô tình, hốc mắt bỗng đỏ hoe.