----
Dựa trí nhớ trong đầu, trong lúc tất cả đang bận rộn ăn, Vương Mai đem tiền kiếm trong nhà máy, bắt đầu đầu tư cổ phiếu và mua nhà.
Mà Vương Mai cũng cùng Thẩm Lan Đình chuyển nhà.
Căn nhà hai tầng sân và cổng riêng biệt, bên trong tuy khiêm tốn nhưng lộ vẻ xa hoa.
Bởi vì con nhỏ trong nhà, đồ dùng Vương Mai đặt đều góc tròn, mặt đất đá cẩm thạch trải thảm lông nhung.
Sau khi Vương Mai tan về, đứa con trai đặt ở nhà trẻ đang chân trần nghịch ngợm những khối gỗ Thẩm Lan Đình mua để ở thảm.
Tên của con trai, nhà thương nghị cuối cùng quyết định lấy tên là: Thẩm Tử Ngang.
Bây giờ bé hơn bốn tuổi, tướng mạo dáng vẻ như cụ non lúc mới sinh .
Ngược mỹ di truyền ưu điểm của hai , mang theo khuôn mặt mập mạp của trẻ con mà thể dáng vẻ lúc trưởng thành sẽ trai bao nhiêu.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cửa, bé ngẩng cao đầu nhanh chóng, đó hấp tấp chạy tới ôm lấy đùi Vương Mai, miệng ngừng kể nỗi nhớ của .
Cậu bé từ nhỏ dẻo miệng, trong nhà đều lời , cho nên ở mặt Vương Mai đều ngoan ngoãn.
Tại ngày mai nghỉ ngơi một ngày, cha tận hưởng thế giới của hai , bỗng nhiên ánh mắt bé sáng lên, theo cha .
Thẩm Lan Đình ở nhà khi liền ngắt lời bé:
"Ngày mai con nhà trẻ."
" mà, đây đều giao hẹn mà."
Thẩm Tử Ngang buồn rầu cúi mặt, đôi mắt to ngập nước Vương Mai, tràn ngập chờ mong.
“Mẹ, con cũng ngoài chơi, đến lúc đó nhất định sẽ ngoan ngoãn lời.” Cậu bé chớp chớp mắt trông mong về phía Vương Mai.
Thẩm Lan Đình tiến lên, thể chặn tầm mắt của Thẩm Tử Ngang, vô tình : "Mỗi đều nhiệm vụ của , nhiệm vụ ngày mai của con là nhà trẻ, chơi ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/80-tai-gia-voi-cap-tren-cua-chong-truoc/chuong-268.html.]
“Vâng ạ." Thẩm Tử Ngang tự vô vọng cúi đầu xuống, vô cùng mất mát.
Vương Mai thất thần, xoa xoa đầu Thẩm Tử Ngang, cam đoan :
"Ngang Ngang, chờ cuối tuần, cha sẽ đưa con , địa điểm con chọn."
Thấy Thẩm Lan Đình bên cạnh cũng phụ họa đồng ý, Thẩm Tử Ngang một nữa cảm thấy bất lực.
Buổi tối, Vương Mai bên giường, bắt đầu kể chuyện cho đứa con trai đang mở to mắt buồn ngủ giường. Giọng của cô nhẹ nhàng chậm rãi, ánh đèn vàng ấm áp chiếu rọi vẻ dịu dàng.
Thẩm Lan Đình tới đưa cho Thẩm Tử Ngang một ly sữa: "Ngang Ngang, ngày mai vẫn uống, uống sữa ngủ.”
Thẩm Tử Ngang chậm rãi nhắm mắt , ngủ vô cùng ngọt ngào, Vương Mai lên đắp chăn cho con trai, ngày thường công việc bận rộn, ngoài lúc nghỉ ngơi, cũng chỉ buổi tối mới thể kỹ con trai.
Thẩm Tử Ngang đột nhiên cơn buồn tiểu cho tỉnh , khi rời giường WC, phát hiện trong phòng ba đèn, ánh đèn sáng, mơ hồ còn thể thấy tiếng chuyện.
Trong lòng của bé mất hứng, bĩu môi.
Người lớn thật kỳ quái, rõ ràng ngủ sớm dậy sớm thể thức đêm, chính tuân thủ.
Cậu bé lên, vỗ cửa phòng:
"Ba , trời còn sớm nữa, nghỉ ngơi nhanh lên, ngày mai còn đưa Ngang Ngang nhà trẻ.”
Trong phòng Vương Mai âm thanh trong lòng giật , nghĩ tới con trai sẽ tỉnh giữa chừng, giọng của cô lộ oán giận: "A~ mau thả em .”
Thẩm Lan Đình kiềm chế sự đảo lộn trong mắt, nhẹ nhàng thở dài.
Anh buông cô ở trong lòng , ngón tay hướng bên cạnh ấn một cái, bỗng nhiên trong phòng ánh sáng, âm thanh trầm thấp bên trong truyền :
"Ngang Ngang, ba tắt đèn , bây giờ thì mau phòng ngủ ."
Thẩm Tử Ngang hài lòng gật gật đầu, nhưng bé một suy nghĩ mới trong đầu. Cậu bé dùng giọng nhỏ nhắc nhở:
"Ba , lâu hai ngủ cùng Ngang Ngang , chúng đêm nay cùng ngủ ?"