Về đến viện của chúng ,  vui mừng  với Chu công tử: “Đa tạ Sơ Nghiêu ca ca.”
 
“Ừm,   gì, dù  nàng cũng là đồng dưỡng tức của  mà.” Hắn ha ha  lớn.
 
Ta cũng  theo.
26
 
Ta  về nhà thăm     và họ, bèn  với Chu công tử.
 
Hắn : “Được,    cùng nàng.”
 
Ta  lo lắng cho cơ thể , dù   thu nhưng  mặc nhiều hơn  bình thường.
 
Đôi khi,   cũng  lạnh, lão phu nhân cũng  lo lắng cho cơ thể .
 
Chúng   xe ngựa  cửa về nhà,  nhanh  đến nơi,  đúng lúc sáng,   đang ở trường học, trong nhà chỉ  bà nội, Hổ Nữu và  .
 
Hổ Nữu đang khâu đế giày,    một bức tranh  hỏng, cầm cành cây vẽ gì đó bên giếng, bà nội đang   ghế bập bênh.
 
Thấy  về,   đều  vui mừng.
 
Chu thiếu gia cũng khẽ , ai nấy đều yêu mến . Hắn  trai, gần đây cơ thể  còn gầy yếu như , trông như một công tử tuấn tú.
 
Hổ Nữu  bếp nấu cơm,  cùng nàng , Chu công tử   ghế tre bên ngoài      vẽ vẽ.
 
“Gần đây nhà   ?”
 
Ta hỏi.
 
“Đều   ạ. Đệ   học đường, học  chăm chỉ. Nó , đợi   nó học hành thành đạt, sẽ lấy tiền đến Chu gia chuộc tỷ .”
 
Ta mỉm .
 
Thực  ở Chu gia  . Lão phu nhân trông nghiêm khắc, nhưng đối với   tệ,  từng trách mắng , bình thường cũng ít khi gặp.
 
Chu công tử tính tình đều , còn dạy   sách,  chữ, giúp  mời thầy đồ.
 
Những việc  thường ngày  , chỉ là hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của , cùng      mà thôi.
 
“Muội   thích vẽ. Nó thường xuyên đến chỗ lão  bán tranh ngoài phố  chằm chằm  . Đôi khi những bức tranh lão  bỏ , nó nhặt về tự học vẽ.”
 
“Nó vẽ thế nào ?”
 
Hổ Nữu  cho gạo  nồi  vui vẻ : “Vẽ trông cũng khá  dáng đấy.”
 
Có nên gửi    học vẽ ở họa quán  nhỉ?
 
  bộ vùng Cô Tô chỉ  một Bạch Lộc Họa Quán, học phí cực kỳ đắt, hơn nữa   mới sáu tuổi.
 
Hổ Nữu  thở dài : “Chỉ là sức khỏe của bà nội ngày càng sa sút.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-am/chuong-10.html.]
Ta cũng thở dài.
 
Chu công tử buổi trưa ăn  ngon miệng, ăn hết cả bát cơm. Ăn xong, sắp đến giờ  ngủ trưa, chúng  mới rời .
27
 
Ngày tháng cứ thế trôi , vị   mời đến bắt đầu dạy  học chữ.
 
Cơ thể Chu công tử ngày càng  lên, lão phu nhân  vui mừng.
 
Từ chỗ   một đoạn đường  mệt, đến nay cả  chỉ yếu hơn  bình thường một chút, nhưng   khác gì  thường.
 
Khi mùa đông đến, bà nội qua đời.
 
Trước khi bà , bà  gấp gọn gàng quần áo trong phòng, còn tự   thọ y.
 
Tuyết ở Cô Tô rơi  lớn, tuyết đọng  sâu đến đầu gối . Sau khi nhờ  trong làng an táng bà nội xong,  và Hổ Nữu lảo đảo  về phía trấn. Trên đường gặp Trương Sơn mắt đỏ hoe, thần sắc tiều tụy,  lưng giỏ vẫn còn gánh củi ướt sũng.
 
Hắn thờ ơ  chúng  một cái,  lập tức  mắt .
 
“Ngươi  ?”
 
Hắn  để ý đến chúng , cứ thế bỏ .
 
Một thẩm thẩm đội gió tuyết về nhà : “Ai da, cha  nó c.h.ế.t . Nghe  là mùa đông lạnh giá đến, chúng   phá băng ở sông, bắt cá trong nước lên, nhưng nước  đóng băng, cả hai đều rơi xuống. Lúc   phát hiện  thì  đông cứng mà c.h.ế.t .”
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thẩm thẩm  đó là chuyện mấy ngày .
28
 
Mùa đông năm nay quả thực đặc biệt lạnh giá.
 
Thẩm thẩm thở dài: “Vốn dĩ Trương gia cũng là nhà sống khá giả ở chỗ chúng , bây giờ cha    mất, đại ca   bỏ một đống tiền cưới vợ, mấy hôm nay trời lạnh thế , còn đuổi   ngoài  việc đấy.”
 
Ta và Hổ Nữu nắm tay   về.
 
Nàng nhẹ giọng : “Trời lạnh thế , nếu tớ vẫn ở nhà dượng tớ, chắc chắn tớ sẽ c.h.ế.t cóng mất.”
 
Ta : “Nếu   nương tựa  Chu gia,  nhà   đói c.h.ế.t thì cũng lạnh chết.”
 
Hổ Nữu : “Người Chu gia thật .”
 
Ta: “Ta sẽ báo đáp họ thật .”
 
Chúng    đầu  căn nhà của Trương Sơn, đại ca  đang cầm gậy đánh .
Về đến trấn,  và Hổ Nữu về nhà.
 
Vì tang sự của bà nội, lão phu nhân đồng ý cho  ở nhà ba ngày.
 
Hôm nay là ngày cuối cùng  đốt giấy cho mộ bà nội.
 
Chúng  lao  bếp. Trước khi rời   kẹp than trong lò sưởi. Đệ    đang quấn chăn   lò than,   cầm sách, chỉ chữ dạy   .
 
Cả hai trông khá giống , đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, yên tĩnh.