Sau khi hạ quyết tâm,  đến thanh lâu duy nhất  trấn,  ngó nghiêng một lát ở cửa. Tú bà hai mắt sáng rỡ bước đến hỏi: “Tiểu nha đầu,    đây ăn sung mặc sướng ?”
 
“Con… bà  thể cho con bao nhiêu lương thực?”
 
Tú bà đánh giá  từ  xuống , đoạn : “Một bao gạo, một bao lương thực khô.”
 
Ta nuốt nước bọt. Hổ Nữu đang cầm khăn, núp bên cửa  , mắt đẫm lệ lắc đầu.
 
Trên mặt nàng  năm dấu ngón tay đỏ tươi.
 
Một bà thím mập mạp vung roi quật   nàng: “Bảo ngươi  việc, chứ   bảo ngươi lười biếng!”
 
Ta  khỏi rụt  .
 
Ta nhớ tiếng  của    ,  lưỡng lự : “Ngày mai con sẽ đến hỏi .”
 
Tú bà  một tiếng, đoạn : “Vậy thì ngươi  nhanh lên đấy. Chỗ  ngày nào cũng  quá nhiều nhà đến bán con. Nếu   ngươi trông thanh tú, hôm nay    cái giá , ngày mai  khi  giảm giá nữa.”
3
 
Ta chậm rãi rời khỏi thanh lâu,  phố khắp nơi đều là cảnh tiêu điều.
 
Một cỗ xe ngựa phi nhanh qua, suýt chút nữa đ.â.m  , nước bẩn b.ắ.n tung tóe lên  .
 
Chúng dừng  ở một y quán. Một nam nhân bốn mươi mấy tuổi  mập mạp hô lên: “Đại phu! Đại phu! Mau lên, thiếu gia nhà   nôn !”
 
Một vị đại phu lưng đeo hòm thuốc, bước chân loạng choạng  ,  hai tên gia đinh trực tiếp khiêng lên xe ngựa.
 
Xe ngựa  gió cuốn điện xẹt rời .
 
Bên cạnh, một thẩm thẩm tặc lưỡi vài tiếng, lắc đầu.
 
Ta hỏi: “Đại thẩm, đó là thiếu gia nhà ai ?”
 
Sao mà giàu  đến thế.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
“Ai da, đó là đại thiếu gia Chu gia đó, chỉ là một tên bệnh tật ốm yếu thôi, thật đáng tiếc.”
 
“Nhà họ còn thiếu  hầu  ạ?”
 
Thẩm thẩm   khì khì: “Người hầu thì  thiếu,  thể thiếu một nàng dâu xung hỉ.  mà,”
 
Bà đánh giá  từ  xuống : “Ngươi còn nhỏ quá.”
 
“Nhà họ  lối nào ạ?”
 
Thẩm thâmt sững sờ, : “Tiểu cô nương, đừng  tự chuốc khổ   nữa, nhà họ chẳng thiếu gì cả, mau về  thôi.”
 
“Thẩm cứ  cho con  . Con luôn  thử xem .”
 
“Qua con sông ,  thêm một dặm nữa,  một tòa đại trạch. Không cần , đó chính là Chu gia .”
 
Mặt trời  đỉnh đầu    chóng váng, cũng  thể là vì  quá đói .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-am/chuong-2.html.]
 
Ta đang định  về phía đó thì phía   tiếng gọi: “A Âm, A Âm!”
4
 
Là Hổ Nữu.
 
“Hổ Nữu,    đến đây?” Ta lo lắng : “Cậu mau về , kẻo  đánh!”
 
Nàng chạy đến thở hổn hển, : “Cho ! Tớ  đây!”
 
Ta còn  kịp định thần, trong tay   nhét một cái bánh màn thầu đen sì.
 
Thứ  như , nàng  tự  ăn,  liều  đánh mà đưa cho …
 
Ta    về phía Chu gia.
 
Cái bánh màn thầu  ăn một nửa nhỏ, nửa còn  cẩn thận gói , cất  túi áo  ngực.
 
Ăn bánh xong,  cảm thấy  chút sức lực, đội nắng  về phía Chu gia.
 
Tư gia của Chu gia là tòa trạch viện  nhất  từng thấy, khí thế hùng vĩ, điêu lương họa đống.
 
Người hầu gác cổng thấy , quát: “Thằng ăn mày nhỏ ,  xin ăn chỗ khác!”
 
Vị quản gia    vội vã chạy , tay cầm một tờ đơn thuốc, trong lúc vội vàng : “Lão phu nhân  , bây giờ  tích phúc cho đại thiếu gia! Sao còn  cho cô bé  chút gì ăn!”
 
“Ta   đến xin ăn.” Ta vội vàng .
 
Vị quản gia   để ý đến , chỉ lên xe ngựa  rời .
 
Nghĩ một lúc,   xuống bậc đá bên cạnh đợi vị quản gia đó trở về, dù   cũng  quen ai khác, trông ông   vẻ dễ  chuyện hơn.
Ta   đầy nửa khắc, ông   trở về, tay cầm thuốc,    phủ.
 
Lại qua một khắc nữa, vị lão đại phu  một lão thái thái tiễn .
 
Đại phu : “Chỉ thiếu loại Thất Tinh Thảo , khá khó tìm. Nếu  thì hiệu quả còn  hơn nhiều.”
5
 
Tiễn đại phu , lão phu nhân lau nước mắt  .
 
Quản gia  thấy , nhíu mày, hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi  việc gì ?”
 
Ta đáp: “Nhà ngài còn thiếu  hầu  ạ?”
 
Ông  vung tay: “Không thiếu.”
 
Ta vội : “Ta  thể tìm thấy Thất Tinh Thảo.”
 
Mắt ông  sáng lên, : “Nếu ngươi tìm , chủ nhân nhà  nhất định sẽ trọng tạ!”
 
Ta vội vàng về nhà, giã nát cái bánh màn thầu nấu thành cháo, chia cho bà nội và    .
 
Bà nội yếu ớt   giường,  ăn. Bà  với : “Ta là một lão già vô dụng, ngươi còn cho  ăn, chẳng  là lãng phí . Ngươi tự  ăn kỹ một chút, mới  sức nuôi   ngươi.”