Lão phu nhân : “Con  dậy  .”
 
Ta  sang một bên.
 
Lão đại phu xác nhận là Thất Tinh Thảo,  hầu vội vàng  sắc thuốc.
13
 
Ta đánh bạo : “Lão phu nhân, ông nội con  đây thể chất   , con nấu cháo rau cho ông, ông  thể ăn  chút ít,  là con nấu cho đại thiếu gia thử xem?”
 
Bà gật đầu.
 
Ta liếc  Chu đại thiếu gia đang  đó, lúc   đang yếu ớt  .
 
Trừ cái vẻ ốm yếu của ,  trông cực kỳ  trai, chỉ là quá gầy thôi.
 
Nha  dẫn  đến bếp : “Trong nhà chúng  cái gì cũng , sơn hào hải vị, đại thiếu gia còn chẳng  khẩu vị,   thể ăn cháo rau của ngươi chứ?”
 
Bếp nhà họ còn lớn hơn cả căn nhà của , đủ loại thịt đều .
 
Đồ chó ăn còn ngon hơn đồ chúng  ăn.
 
Ta trấn tĩnh  tâm thần, lập tức đun nước trong nồi nhỏ, cho một ít gạo ,  thêm mấy lá rau và mỡ heo, cuối cùng thêm muối, hầm nhừ  mang đến.
 
Nha   : “Loại  chúng  cũng   qua .”
 
Họ   qua, nhưng    khi đại thiếu gia nhà họ uống thuốc Thất Tinh Thảo.
 
Chu đại thiếu gia uống thuốc xong, cháo cũng nguội gần hết,  cúi  cẩn thận đút cho .
 
Hắn   một cái,  rũ mắt miễn cưỡng uống nửa bát cháo.
 
Lão phu nhân  vui mừng.
 
Ta ,   thành công .
14
 
Ta nhận  hai mươi cân gạo, mười cân bột mì, năm mươi lượng bạc.
 
Cuộc sống hai năm tới coi như   nền tảng.
 
Ta thở phào nhẹ nhõm.
 
Quản gia  với : “Ngươi cứ về nhà , ngày mai  đến nhà , lão phu nhân  lời   với ngươi.”
 
Trời  sáng, Chu gia cho  và Trương Sơn ăn sáng, bốn cái bánh bao nhân thịt, hai bát cháo.
 
Người hầu bên cạnh ăn bánh màn thầu và cháo.
 
Ta ăn nửa cái bánh bao nhân thịt, uống hết cháo, cẩn thận gói nửa cái bánh bao còn , cho  giỏ  lưng.
 
Đi vệ sinh,   chia bạc  giấu ở vài chỗ   và trong giỏ.
 
Ra khỏi cổng Chu gia,   đến chỗ thanh lâu.
 
Trương Sơn gọi: “Không về nhà  gì? Lão tử buồn ngủ c.h.ế.t .”
 
Ta do dự một chút,   thể . Hắn  , nhỡ   cướp bạc và lương thực của ,      khả năng chống cự.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-am/chuong-5.html.]
“Ta  chuộc  cho Hổ Nữu.”
 
Hắn há hốc mồm  , nửa ngày  mắng: “Nàng   đấy chứ? Người nhà nàng  chăm sóc  ? Còn nghĩ đến việc chăm sóc  khác?”
 
Hổ Nữu là bạn  nhất của ,   thể  nàng chịu khổ ở thanh lâu. Ngày     tiền, giờ  tiền , tuy  nhiều lắm, nhưng  thể giúp  một tay thì giúp.
 
Nếu  rơi  bước đường đó, Hổ Nữu cũng nhất định sẽ cứu .
 
“Ta hỏi nàng, nàng chuộc  cho nàng   thì ? Có nuôi nổi nàng ?”
 
Ta nghĩ đến tòa đại trạch của Chu gia, đồ đạc tinh xảo trong phòng, trang trí xa hoa, dù là  hầu, cuộc sống cũng cực kỳ .
15
 
Ta vẫn  thanh lâu chuộc  cho Hổ Nữu.
 
Mất năm lượng bạc, nàng ôm   thành  đẫm lệ.
 
Tú bà và  cùng đến quan phủ ký giấy tờ, khế ước bán  của Hổ Nữu  trao cho .
 
Ta  trả khế ước bán   cho Hổ Nữu, nhưng nàng  nhận: “Cậu cứ giữ , nếu tớ  tự do, dượng tớ nhất định sẽ bán tớ  nữa.”
 
Ta đưa nửa cái bánh bao còn  cho nàng ăn,  bộ dáng đầu hổ não hổ của nàng, lòng  vui mừng.
 
Đến làng, khi  chia tay Trương Sơn,  hỏi : “Cho  năm lượng bạc, cảm ơn .”
 
Thực  vẫn  xót,  nhất là chỉ cho một lượng thôi.
 
  sợ cho ít quá, Trương Sơn sẽ trực tiếp cướp của .
 
Hắn trực tiếp vươn tay .
 
Ta sờ  năm lượng đưa cho ,  hớn hở bỏ .
 
Khi  và Hổ Nữu về nhà,     đang bưng nước uống, bà nội ở bên cạnh : “Uống nước cũng no bụng,   tỷ tỷ con khi nào về.”
 
Ta gọi: “A nãi, con về .”
 
Chúng ngạc nhiên   gạo  mang về.
 
Bạc  chỉ lấy  năm lượng,  là  Chu gia cho.
 
Ta kể  chuyện  Chu gia và chuyện của Hổ Nữu. Bà nội  mấy tán thành : “Dù  chuộc  về, dượng mợ nó ghê gớm như ,   cuộc sống cũng sẽ  yên bình .”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
 
Cứ  đến   đến đó .
Hổ Nữu  vẻ  rụt rè, vội vàng  bếp, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.
 
Ta múc hai bát gạo  để đó,  những hạt gạo trắng tinh, thơm lừng, trong lòng  tràn đầy cảm giác thành tựu.
 
Đây là  đầu tiên  khi cha  mất,  cuối cùng cũng  thể cho bà nội,      một cuộc sống khá hơn một chút.
 
Đem  gạo còn  đựng  hũ, cất kỹ. Ta  bếp cùng Hổ Nữu  cơm.
 
Gạo cho  nồi, nấu thành cháo, mùi gạo thơm ngào ngạt lan tỏa khắp căn nhà.
 
Ta  lấy dưa muối .
 
Vẫn còn một cái bánh bao, bà nội kiên quyết  ăn,  chia  hai nửa, cho    .
 
Nhìn chúng ăn cơm thỏa mãn,  thề trong lòng, nhất định  cho chúng một cuộc sống cơm áo  lo.