Ta vội đỡ   xuống, cởi giày cho , đắp chăn,  lấy   bàn đút cho  uống.
 
Hắn miễn cưỡng uống một ngụm, : “Ta quá mệt , cần nghỉ ngơi một lát. Nếu nàng đói, đồ  bàn đều  thể ăn; nếu mệt,  thể ngủ ở chiếc giường nhỏ bên ngoài.”
 
Ta nhẹ giọng : “Thiếu gia mau nghỉ ngơi ,     gì .”
 
Hắn   bằng ánh mắt dịu dàng,  nhắm mắt ngủ  .
 
Ta thở phào nhẹ nhõm.
 
Tháo đồ trang sức nặng trĩu  đầu xuống, bưng một đĩa bánh ngọt  ngoài  ăn.
 
Ngồi một lát,  mở cửa ,  với nha : “Nếu lão phu nhân hỏi, cứ  thiếu gia quá mệt,  ngủ .”
 
Nha  đáp một tiếng, hành lễ,  rời .
 
Nói chuyện với  hầu như ,  vẫn  chút  quen, nhưng  cố gắng học theo thần sắc và cử chỉ của lão phu nhân hôm đó,  để  khác coi thường.
 
Buổi tối, lão phu nhân đến.
 
Chu thiếu gia vẫn đang ngủ.
 
Lão phu nhân kéo   sân, : “Kể từ khi con gả  Chu gia chúng   dâu, thì hãy chăm sóc Sơ Nghiêu thật . Ta sẽ  bạc đãi  nhà con .”
 
Ta vội vàng đáp: “Nương yên tâm, con nhất định sẽ dốc hết sức  chăm sóc thiếu gia.”
 
Nha  vốn chăm sóc Chu thiếu gia   cho   nhiều điều cần lưu ý khi chăm sóc thiếu gia,  đều ghi nhớ từng điều một.
24
 
Vốn dĩ  nha  ngủ ở chỗ để chân để canh đêm, phòng khi Chu thiếu gia buổi tối  khỏe hoặc cần uống nước, tiện bề hầu hạ. Vì   trở thành đồng dưỡng tức của , đương nhiên  tiếp quản những việc .
 
Ngày hôm , Chu thiếu gia tinh thần khá hơn,  hầu hạ  rửa mặt,  theo   thỉnh an lão phu nhân.
 
Lão gia Chu gia  qua đời, Chu gia  lão phu nhân một tay chống đỡ. Chu thiếu gia cũng là độc đinh của Chu gia.
 
Lão phu nhân là  tính tình mạnh mẽ,  một là một  hai. Chúng  thỉnh an xong, liền  xuống ăn cơm.
 
Lão phu nhân  bát cháo rau  chút nghi hoặc,  vội : “Đây là con dâu dậy sớm hầm,   con thấy thiếu gia  thể ăn  chút, nghĩ sáng nay cũng  thể  một ít.”
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trên mặt lão phu nhân hiện lên nụ : “Con  lòng .”
 
Chu thiếu gia uống nửa bát cháo, ăn nửa cái bánh bao nhỏ,   ăn nổi nữa.
 
Ăn cơm xong, lão phu nhân  phủ xem xét việc  ăn,  theo Chu thiếu gia về viện.
 
Hắn   ghế trong sân, trông  yếu ớt.
 
Thật   là bệnh gì mà bệnh lâu đến .
 
Ta rót  cho ,  ho khan hai tiếng,  với : “Sau   cần dậy sớm như ,  gì cần  thì cứ sai  hầu, nàng vẫn còn là tiểu hài tử, còn đang lớn.”
 
“Đa tạ thiếu gia quan tâm,   mệt.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-am/chuong-9.html.]
Hắn : “Hôm đó gặp nàng trông khá lanh lợi.”
 
Ta cũng : “Chẳng lẽ  bây giờ  thông minh? Sáng nay, ít nhất cũng lấy lòng  nương.”
 
Hắn  lắc đầu.
 
Tiểu tư mang đến một quyển sách, thấp giọng : “Thiếu gia, lão phu nhân dặn ngài đừng  lâu quá, kẻo tổn hại sức khỏe.”
25
 
Hắn  sách,  thì vô vị, cũng  cần  dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ nấu cơm.
 
Ta bèn  trong phòng, ôm hết chăn  giường . Nha  vội : “Thiếu phu nhân   gì, cứ dặn nô tì là .”
 
Thiếu phu nhân?
 
Ta  : “Ta  đem chăn  giường thiếu gia  phơi nắng, thiếu gia ngủ sẽ thoải mái hơn.”
 
Nha  nhận lấy.
 
Ta   về phòng, mở cửa thông gió,   vườn cắt vài bông hoa cắm  bình.
 
Làm xong những việc ,  thực sự  nghĩ  việc gì  thể   nữa, bèn hỏi Chu thiếu gia: “Thiếu gia, buổi trưa ngài  ăn gì? Hay   nấu cho ngài nhé?”
 
Hắn sững sờ, khẽ nhíu mày : “Hay là nàng gọi  là ca ca? Nếu  thì cứ cảm thấy nàng là tiểu nha  mới đến.”
 
“Sơ Nghiêu ca ca.”
 
Ta khẽ gọi một tiếng.
 
“Có  chữ ?”
 
Ta lắc đầu.
 
Hắn  vẻ  thất vọng.
 
Ta vội : “Thiếp  thể học.”
 
Hắn  chút hứng thú, : “Ta  thể dạy nàng.”
 
Ta  lo lắng cho sức khỏe của , nhưng thấy   vẻ hứng thú,  lẽ là do ở hậu viện dưỡng bệnh mãi đ.â.m  buồn chán?
 
Đó là cảnh thu, trong sân nắng và nhiệt độ  . Tiểu tư  khiêng bàn ghế  ngoài,   một chữ lên giấy, dạy  ,   để  tự .
 
Dạy một lúc,  mệt,  ngủ    ghế dài.
 
Ta  phòng lấy chăn đắp cho ,    bếp xem.
 
Thường ngày bữa trưa lão phu nhân  ăn ở nhà, chỉ bữa sáng và bữa tối mới về.
 
Món ăn đều là những thứ dễ tiêu hóa,   việc gì của ,  bèn tiếp tục luyện  chữ.
 
Mấy ngày , bữa sáng, Chu công tử : “Nương,  mời một thầy đồ về dạy A Âm chữ nghĩa ,    thể  sách cho con .”
 
Lão phu nhân : “Chuyện , con cứ trực tiếp sai quản gia  là .”