A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 291: Tiểu Hôi gặp nguy hiểm

Cập nhật lúc: 2025-10-05 03:55:05
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“A Chiêu tiểu hữu.”

Vũ Nhất bước lên ôm quyền chào hỏi cô bé.

 

A Chiêu cũng ôm quyền đáp lễ, tò mò hỏi:

“Sao các ở đây?”

 

Vũ Nhất theo bản năng về phía nam nhân đang lưng cô bé, trong mắt hiện lên vẻ do dự.

 

A Chiêu thấy thế liền chu đáo :

“Không cũng , dù thì mỗi … mỗi yêu đều bí mật.”

 

Nghe , Vũ Nhất chút dở dở :

“Thật cũng chẳng bí mật gì, chúng đến đây là để tìm thái tử của tộc .”

 

A Chiêu kinh ngạc:

“Vẫn tìm ?”

 

Đã năm năm .

 

Vũ Nhất thở dài một , lắc đầu:

“Chưa.”

 

A Chiêu hỏi:

“Năm năm nay ngươi vẫn luôn chạy khắp nơi tìm ?”

 

Vũ Nhất gật đầu:

.”

 

Trong lòng A Chiêu chút đồng cảm.

 

Vũ Nhất để ý thấy ánh mắt đầy thương xót của cô bé, bèn :

“Lần hẳn là thể tìm . Yêu tộc chúng cử một tinh sư đến, tính ở đây thể tìm thấy tung tích điện hạ. Chúng đây một tháng.”

 

“Vài ngày , Du Ngư châu dùng để tìm thái tử phản ứng.”

Nói , Vũ Nhất lấy một viên châu trong suốt to bằng quả trứng bồ câu, bên trong một con cá nhỏ đỏ rực đang bơi lượn.

“Chúng xác định điện hạ ở gần đây.”

 

A Chiêu viên châu trong tay , tò mò hỏi:

“Du Ngư châu?”

 

Con cá đỏ rực bơi lội vui vẻ bên trong viên châu.

 

, đây là chí bảo của yêu tộc .

Chỉ cần nhỏ m.á.u của huyết , con cá bên trong sẽ nhận phương hướng của những cùng huyết mạch, dẫn chúng tìm.”

Nói đến đây, Vũ Nhất tự hào.

 

A Chiêu chớp mắt:

“Đã thứ , cả năm năm vẫn tìm thấy?”

 

Vũ Nhất: …

 

Hắn trầm mặc :

“Điện hạ khá đặc biệt, nếu bản ngài sử dụng lực lượng thì ngọc châu sẽ phản ứng.”

 

A Chiêu “ồ” một tiếng, tỏ vẻ hiểu.

 

Cô bé  hỏi:

“Ngươi còn viên nào dùng ?”

 

Vũ Nhất lắc đầu. Cô bé tiếc nuối:

“Ta còn mua một viên nữa.”

 

Nghe , Vũ Nhất hỏi ngay:

“Ngươi cũng đang tìm ?”

 

, là a  của . Nó kẻ bắt cóc, chúng đang tìm nó.

Ta nghĩ nếu viên châu , chắc sẽ tiện lắm.”

A Chiêu , đôi mắt long lanh chằm chằm Vũ Nhất.

 

Bị cô bé  như , Vũ Nhất thấy áp lực nặng nề, đành :

“Thật xin , Du Ngư châu là chí bảo của yêu tộc, bán ngoài.

Hơn nữa, theo , nó chỉ tác dụng với huyết mạch của yêu tộc, nhân tộc dùng .”

 

A Chiêu:

“A của là yêu.”

 

Vũ Nhất: ???

 

Tiểu Bạch đang ôm trong lòng cô bé chịu nổi:

“Ngươi và a  ngươi cùng huyết mạch, tìm thế nào?

Cho dù ngươi viên châu đó, nhỏ m.á.u của ngươi của a nương a cha ngươi cũng tìm nó.”

 

A Chiêu kinh ngạc, khó hiểu:

“Là ? nó là a  của , là của mà.”

 

Trong lòng cô bé, là một nhà thì chính là một nhà, còn phân biệt huyết thống.

 

“Các ngươi khác cha khác nương, thậm chí khác cả chủng tộc.”

Tiểu Bạch chẳng nể nang gì,  thẳng.

 

A Chiêu: “…”

 

Cô bé im lặng lâu, đầy tiếc nuối:

“Đành thôi.”

 

Vũ Nhất: …

 

A Chiêu trò chuyện với vài câu, còn hỏi thấy một con chim nhỏ xám xịt, mập mạp, lông tơ xù xì .

Nhận câu trả lời phủ định, cô bé thất vọng.

 

Nghĩ một lúc, cô bé lấy truyền âm thạch, đổi với Vũ Nhất, dặn rằng nếu gặp a  thì báo cho cô bé, cô bé cũng sẽ chú ý giúp bọn họ tìm thái tử.

 

Vũ Nhất lộ vẻ khó xử:

“Chúng cũng điện hạ trông thế nào.”

 

A Chiêu ngạc nhiên:

“Vậy thì ngươi điện hạ là yêu gì chứ?”

 

Vũ Nhất im lặng, khiến A Chiêu nghi ngờ:

“Ngươi thật sự tìm thái tử ?

Hay các ngươi là kẻ , bắt cóc tiểu yêu nhà khác?”

 

“Đương nhiên !”

Vũ Nhất vội .

 

Hắn ngập ngừng, thở dài:

“Lúc điện hạ lạc vẫn còn là một quả trứng, phá vỏ.”

 

Nghe đến hai từ “quả trứng”, trong lòng A Chiêu khẽ động:

“Trứng? Lớn cỡ nào?”

 

Vũ Nhất dùng hai tay hiệu kích cỡ.

 

A Chiêu: …

Dường như bằng với lúc a  cô bé mới nhặt về.

 

Cô bé hỏi:

“Trứng nhà ngươi màu gì?”

 

“Trắng, vỏ vân vàng.”

 

“Có vết nứt ?”

 

Vũ Nhất ngẩn , lắc đầu:

“Không.”

 

A Chiêu:

Không .

 

Vũ Nhất hiểu :

“Ngươi cũng nhặt trứng ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-291-tieu-hoi-gap-nguy-hiem.html.]

, lúc nhặt nó thì to bằng , vỏ xám xịt, còn vết nứt.

giờ nó phá vỏ, to bằng hai bàn tay , lông xù xì, màu xám.

Nếu ngươi thấy nó, nhớ cho .”

 

Vũ Nhất thầm nghĩ:

Tiểu điểu xám? Chẳng lẽ là ưng?

 

Hắn gật đầu:

“Được, cũng nhờ ngươi chú ý đến điện hạ nhà .

Như , phá vỏ thì dễ nhận , vỏ trắng vân vàng.

Nếu phá vỏ…”

 

Hắn ngẫm nghĩ, tiếp:

“Chắc chắn sẽ là một con điểu uy phong, xinh .”

 

A Chiêu ghi nhớ đặc điểm , hứa sẽ lưu ý.

Vì cả hai đều tìm , nên trò chuyện thêm vài câu chia tay.

 

Sau khi tách khỏi Vũ Nhất, A Chiêu nhịn mà than phiền với a nương, a cha cùng Tiểu Bạch:

“Bảo bao năm nay vẫn tìm , thì bọn họ còn chẳng thái tử của trông thế nào, phá vỏ nữa.”

 

Lý Kinh Tuyết :

“Bảo đây hỏi thái tử yêu tộc , bọn họ vẫn luôn đáp.”

 

Một quả trứng huyết mạch phản tổ, quả thực dễ khiến kẻ khác mơ ước.

 

A Chiêu:

“Vậy chẳng thái tử ?

Đến giờ vẫn bắt nấu canh trứng.”

 

Khóe miệng Tiểu Bạch giật giật:

“Chưa chắc, khi kẻ nghĩ đến, chỉ là nó may mắn thoát một kiếp.”

 

A Chiêu:

“Thật ?”

 

Tiểu Bạch:

.”

 

A Chiêu nó, đầy nghi ngờ:

“Ngươi thái tử yêu tộc ở ?”

 

“Bên .”

Tiểu Bạch thốt một câu chẳng đầu chẳng đuôi.

 

A Chiêu:

“Hả?”

 

Tiểu Bạch:

“Rẽ , Tiểu Hôi ở bên .”

 

Nghe , A Chiêu ngẩng đầu, thấy mặt xuất hiện một ngã rẽ, cô bé vui mừng xoa đầu Tiểu Bạch:

“Tiểu Bạch giỏi quá.”

 

Tiểu Bạch chỉ hừ lạnh một tiếng.

 

A Chiêu với cha nương lưng:

“A nương, a cha, chúng bên .”

 

Dứt lời, cô bé lập tức dẫn đầu .

 

Lý Kinh Tuyết nhanh chóng theo .

Diệp Phong Dương cùng.

 

Hắn bóng dáng một lớn một nhỏ phía , gương mặt lạnh lùng đổi sắc, nhưng trong đôi mắt đen thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

 

Đứa trẻ … dường như giỏi giao tiếp với khác.

 

Cô bé với yêu tộc hẳn là quen … nhưng lúc đầu, dáng vẻ giống quen, chỉ là trong lúc chuyện, dần dần thả lỏng.

 

Vậy rốt cuộc bọn họ quen ?

Nếu quen, đứa nhỏ thể tự nhiên gần gũi đến ?

 

Thiên sinh là băng linh căn, lẽ cảm xúc nên d.a.o động quá nhiều, Diệp Phong Dương thực sự khó hiểu.

…………

 

Tiểu Hôi một cành cây cao, cái đầu nhỏ gật gù, nó thật sự mệt, buồn ngủ.

Năm ngày , nó phun lửa, thoát khỏi kẻ , liều mạng đập cánh bay loạn, hoảng loạn chạy trốn.

 

Giữa đường đ.â.m sầm một cây đại thụ, cây gãy đôi, đ.á.n.h thức con gấu đang ngủ đông trong hốc cây.

Con gấu tính khí cực , quấy rầy liền giận dữ trừng mắt Tiểu Hôi đang choáng váng ngã tuyết.

Nếu nó bay nhanh, e rằng thành bữa ăn trong bụng gấu .

 

Con gấu giận dữ đuổi theo nó suốt năm ngày, còn ném cả cầu tuyết nó.

Nửa canh giờ , con gấu gặp đàn sói tuyết kiếm ăn, đôi bên đ.á.n.h một trận, Tiểu Hôi mới thoát.

 

Giờ nó mệt rã rời, bèn tìm một gốc cây to, chọn cành cao để chợp mắt.

Đợi ngủ đủ, nó sẽ tìm a tỷ.

 

Khi đang lim dim, nó truyền đến một tiếng kêu dài:

“Veeee!!!”

 

Âm thanh vang dội, chói tai, xuyên thấu bầu trời.

 

Tiểu Hôi khó khăn mở mắt:

Con chim ồn quá.

 

“Chíp!”

Một luồng gió dữ dội ập đến, trong nháy mắt, nó nhận tầm bỗng cao hẳn lên.

 

Tiểu Hôi: ???

 

“Veeeee!!!!!!”

Tiếng kêu trong trẻo vang đầu, đồng thời, Tiểu Hôi đau nhói.

Lúc nó mới phát hiện một con mãnh điểu chộp trúng.

 

Nó từng cùng a tỷ sách, nhận con chim , là đại bàng.

 

“Chíp chíp!!!”

Tiểu Hôi phẫn nộ kêu gào, chất vấn con đại bàng bắt nó, thấy nó đang ngủ ?

 

“Veeeee!!!!”

【Bắt ngươi gì? Đương nhiên là để ăn!】

 

Tiểu Hôi hiểu tiếng nó, còn sự hiển nhiên trong giọng điệu, hai mắt hạt đậu đầy kinh hãi:

“Chíp chíp!”

【Ta ngon , mau thả , thì a tỷ đến đ.á.n.h ngươi đó!】

 

Đại bàng siết chặt móng vuốt, thản nhiên đáp:

【Cứ ăn ngươi, để a tỷ ngươi đến đây thử xem.】

 

Tiểu Hôi đau điếng, móng vuốt đại bàng cắm thủng da nó.

Vốn từ đến nay từng chịu khổ, giờ đây nó cảm thấy thể như sắp xé rách.

 

“Chíp!”

Nó kêu t.h.ả.m một tiếng, m.á.u đỏ tươi chảy từ bụng .

Đại bàng lộ vẻ đắc ý, nó đang định g.i.ế.c con mồi nhỏ bé dám uy h.i.ế.p , bỗng cảm thấy móng vuốt bỏng rát.

 

Đau đớn vì lửa khiến nó theo bản năng buông con mồi .

...

 

“Bùng!”

Một đoàn lửa nhỏ vụt lớn, trong chớp mắt bao trùm cả con đại bàng.

 

Vũ Nhất đang gốc cây nghỉ ngơi, trong lòng đầy u sầu:

Tìm mãi vẫn thấy thái tử, chẳng lẽ thật sự đông c.h.ế.t ?

 

“Vút!”

Bỗng viên Du Ngư châu đeo bên hông phát ánh sáng vàng rực rỡ.

 

Vũ Nhất cùng đồng bạn lập tức bật dậy:

“Điện hạ!”

Loading...