A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 299: Ngàn năm trôi qua như nước chảy
Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:15:36
Lượt xem: 123
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe , Lục Tri Nhai sững :
“Có cách gì?”
Ánh mắt Diệp Phong Dương sâu thẳm:
“Ta đến Yêu tộc một chuyến.”
Lục Tri Nhai kinh hãi:
“Không thể!”
Diệp Phong Dương :
“Vì ?”
Lục Tri Nhai vội vàng :
“Hiện giờ là đầu tu chân giới, mất ký ức ngàn năm, vạn nhất phía Yêu tộc xảy chuyện gì…”
Những lời tiếp theo, Lục Tri Nhai dám .
“Ta nhiều kẻ thù ?”
Diệp Phong Dương hỏi.
Lục Tri Nhai: …
Chưa đợi ông trả lời, Diệp Phong Dương :
“Cũng , kiếm tu kẻ thù là chuyện bình thường.”
“…”
“Bất quá, hiện tại là mạnh nhất tu chân giới, cho dù bao nhiêu kẻ thù cũng sợ.”
Tinh thần vẫn là của thiếu niên mười sáu tuổi, Diệp Phong Dương phấn chấn hào hùng, còn mang theo chút kiêu ngạo.
“...Rất nhiều.”
Lục Tri Nhai tiểu sư thúc như thể chuyện hiển nhiên, trầm mặc một chút :
“Không đến chuyện xa xưa, chỉ chuyện năm năm thôi, một kiếm g.i.ế.c lão tổ Đông Phương gia, g.i.ế.c luôn cả phu thê gia chủ Nam Cung gia, chọc giận hai đại thế gia .”
“Đông Phương gia? Nam Cung gia?”
Diệp Phong Dương mơ hồ nhớ đến hai cái tên , giọng điệu nhàn nhạt:
“Chỉ là tiểu thế gia mà thôi, cần để tâm.”
“Không, tiểu sư thúc, hiện nay, Đông Phương gia và Nam Cung gia xem là những gia tộc đầu trong các tu chân thế gia.
Ờ… tuy việc g.i.ế.c ba năm năm gây ảnh hưởng đến họ, nhưng cả hai nhà vẫn lợi hại.”
Lục Tri Nhai vội vàng giải thích, sợ tiểu sư thúc khinh địch mà thương.
Diệp Phong Dương ngạc nhiên:
“Hai nhà đó là những gia tộc đầu?
Vậy Diệp gia và Trần gia thì ?”
Lục Tri Nhai thở dài:
“Trong đại chiến với ma tộc ngàn năm , Diệp gia diệt tộc, Trần gia cũng tổn thất nhiều cao thủ trong trận chiến đó, giờ suy yếu nhiều.”
“Cái gì?”
Diệp Phong Dương vô cùng chấn động.
Ngàn năm , Diệp gia và Trần gia mạnh mẽ vô song, ngay cả Kiếm Tông cũng dám đối đầu trực diện với họ.
Khi đó, hai gia tộc cũng e ngại Kiếm Tông, mối quan hệ giữa ba bên đều chẳng mấy hòa thuận.
Năm mười tuổi, Diệp gia vốn chẳng liên quan gì đến dày mặt đến tìm, từ lôi một quyển gia phả, là Diệp gia, chi nhánh bọn họ dời từ hàng trăm năm .
Họ còn , cùng là Diệp gia thì Diệp Phong Dương cống hiến cho gia tộc, “một chữ Diệp lên thì nên tách rời”, đó lải nhải một đống lời lẽ.
Lúc đầu, Diệp Phong Dương còn tò mò họ đến tìm gì, thêm vài câu thì mất kiên nhẫn, rút kiếm đuổi họ chạy mất dép.
Vì chuyện tay đ.á.n.h , Diệp gia nhỏ mọn còn tìm đến sư phụ kiện cáo rằng vô lễ, kính nhường .
Sau khi xong sư phụ chỉ híp mắt, vuốt râu :
“Tiểu tử của còn nhỏ, mới mười tuổi thôi.
Các ngươi đều sống hơn trăm, thậm chí vài trăm năm , đừng tính toán với một đứa trẻ còn hết răng sữa.”
Diệp Phong Dương vốn ghét Diệp gia, với Trần gia cũng chẳng cảm tình, nhưng khi đến việc một nhà diệt tộc bởi ma tộc, một nhà suy tàn, lòng trở nên phức tạp.
Ngàn năm thời gian đổi quá nhiều thứ.
“Ma tộc thật đáng hận.”
Nhắc đến chuyện Diệp gia và Trần gia, Lục Tri Nhai vẫn nghiến răng căm phẫn:
“Khi đó, Diệp gia và Trần gia đều là lực lượng chủ chốt chống đại quân Ma tộc, gần như dốc tộc xuất chiến.
Bởi vì g.i.ế.c quá nhiều ma tộc, họ ghi hận.”
“Một ma tướng dẫn binh vòng đường đ.á.n.h thẳng Diệp gia.
Dù lúc trong nhà còn tử thủ hộ và vài vị lão tổ, nhưng thủ đoạn ma tộc cực kỳ tàn độc.
Chúng chỉ dùng Vạn Hồn Phiên mà còn dùng cổ trùng điều khiển Diệp gia, khiến họ tự tàn sát lẫn .
Khi viện quân đến nơi, Diệp gia còn một ai sống sót.”
Nắm tay Diệp Phong Dương siết chặt, vang lên những tiếng “rắc rắc” giòn tan:
“Ma tộc đáng c.h.ế.t!”
“ , Vạn Hồn Phiên của Ma tộc thu hết hồn phách Diệp gia, chúng dùng nó để đối phó với những Diệp gia còn đang chiến đấu ở tiền tuyến.
Dù tu tiên đoạn trần duyên, nhưng Diệp gia vốn là tu chân thế gia, đoạn ?
Mỗi đều để lo lắng, để quan tâm, và thế là họ dần thua trận.”
“Ban đầu, ai phát hiện chuyện của Vạn Hồn Phiên, khi phát giác thì Diệp gia chẳng còn mấy , còn cũng c.h.ế.t hết chiến trường.”
Tu chân thế gia huy hoàng nhất ngàn năm , cứ thế mà biến mất.
“Trần gia cũng Ma tộc nhắm .
khi đó đúng lúc ngang qua, cứu một nửa của Trần gia.
vì ở chiến trường lẫn bản tộc đều thương vong quá nặng, họ cũng dần suy yếu.”
Môi Diệp Phong Dương mím chặt thành một đường thẳng, khí lạnh từ bốc lên ào ạt.
“Ta xem sử sách.”
Hắn trầm giọng .
Ngàn năm qua, quá nhiều chuyện xảy .
Hắn cần hiểu rõ tất cả, tránh khác sơ hở.
“...Tất cả sử sách đều ở Tàng Thư Các, cần sai tử mang đến cho ?”
Chủ đề đổi nhanh, Lục Tri Nhai khựng một chút đoán ý .
“Không cần, sẽ tự .”
Diệp Phong Dương lắc đầu, liếc mái đầu bạc trắng của Lục Tri Nhai:
“Yên tâm, sẽ thi pháp, cố gắng để khác chú ý.”
Thấy quyết, Lục Tri Nhai cũng thêm gì nữa.
Không để tiểu sư thúc ngoài thì thôi, ít nhất ông cũng thể ngăn trong Kiếm Tông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-299-ngan-nam-troi-qua-nhu-nuoc-chay.html.]
Lục Tri Nhai hành lễ:
“Xin nhất định cẩn trọng.”
“Biết .”
Giọng lạnh nhạt vang lên, làn gió nhẹ lướt qua.
Khi Lục Tri Nhai ngẩng đầu, Diệp Phong Dương biến mất.
Ông ngước bầu trời, thở dài một thật sâu:
“Rõ ràng quên là điều nhất, vì cố chấp tìm ký ức chứ…”
Diệp Phong Dương niệm ẩn chú, chậm rãi bước Tàng Thư Các cao chín tầng.
Vừa bước , liền thấy tiếng ngáy vang trời.
Quay đầu về phía quầy gần cửa, đó đặt bút mực, giấy nghiên cùng vài quyển sách, quầy một chiếc ghế bập bênh.
Một lão giả áo xám đang ngủ say sưa.
Ánh mắt Diệp Phong Dương dừng , thầm lẩm bẩm:
“Trưởng lão trông coi Tàng Thư Các đều giống ?
Ngàn năm thích ngủ, ngàn năm cũng thích ngủ. Như mà cũng trông coi ?”
Lẩm bẩm xong, cất bước sâu bên trong.
lúc đó, tiếng ngáy rung trời bỗng dừng .
Lão giả tóc bạc mở mắt, ánh rơi lên Diệp Phong Dương, khiến thoáng kinh ngạc.
Chỉ thấy ánh mắt lão dừng một lúc lặng lẽ dời , cửa.
“Lạ thật, rõ ràng cảm nhận khí tức của khác mà thấy ai. Chắc là mơ .”
Nói xong, ông nhắm mắt ngủ tiếp, mấy thở, tiếng ngáy vang lên.
Diệp Phong Dương:
Chắc chắn lão thấy , hơn nữa còn nhận .
Bất quá, để tâm, tiếp tục đến khu vực sử sách.
Trên Hỗn Độn đại lục chuyên ghi chép việc lớn nhỏ biên thành sử thư, Kiếm Tông vẫn luôn thu thập những bản ghi chép .
Tất nhiên, cũng những chuyện ghi sử sách, dần thời gian lãng quên…
…………
Vũ Nhất nóng ruột A Chiêu đang nghiền d.ư.ợ.c liệu:
“A Chiêu tiểu hữu, khi nào chúng xuất phát?”
“Chưa , vẫn xong việc chính.”
A Chiêu lắc đầu .
“ chẳng ngươi khi bế quan xong là thể ?”
Vũ Nhất nhịn , hỏi.
“Chuyện đổi .
Bế quan giải quyết vấn đề, xử lý xong mới thể ngoài.”
A Chiêu dừng tay, vẻ mặt nghiêm túc.
“Vậy… ngươi gặp vấn đề gì thế? Có cần cho ?”
Vũ Nhất hỏi.
“Biết cách.”
A Chiêu do dự .
Vũ Nhất đầu hổ mặt hổ, đôi mắt hổ màu vàng tròn xoe, trông cực kỳ hiền lành.
Nhận thấy A Chiêu đang đ.á.n.h giá , Vũ Nhất liền ưỡn ngực, chuỗi đầu lâu treo cổ ánh mặt trời càng thêm trắng lóa, chiếc đuôi to lông xù phía cũng vẫy qua vẫy .
A Chiêu lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thở dài:
“Thôi, để tự giải quyết.”
Vũ Nhất trông… thông minh lắm.
Vũ Nhất: …
“Vậy bao lâu ngươi mới giải quyết xong?”
Vũ Nhất chút bất lực.
“Trước đó truyền tin cho bệ hạ, bệ hạ luôn mong chờ.
Vài ngày , còn gửi lôi tín hỏi khi nào chúng đưa điện hạ về.”
Nếu tuổi cao, thể tùy tiện rời , chắc tự đến đây từ lâu .”
A Chiêu thở dài:
“ vẫn xong việc. Hay là ngươi thử khuyên Tiểu Hôi ?”
Chỉ khi Tiểu Hôi về Yêu tộc, mới thể trở nên mạnh hơn.
hiện giờ tình trạng của a cha cũng tệ.
Tâm ma diệt, thế nhưng…
Trong đầu A Chiêu bất giác hiện lên bóng lưng cô độc mà cô bé thấy lúc rời .
“Ầm!”
Trên bầu trời vang lên một tiếng sét.
A Chiêu và Vũ Nhất cùng ngẩng đầu, chỉ thấy một tia sét từ trời giáng xuống, rơi ngay mặt A Chiêu.
Cô bé ánh điện lóe sáng, vội chạm , sang Vũ Nhất.
Thấy thế, lập tức hiểu chuyện mà lui về , kéo giãn cách, tỏ ý tuyệt đối lén.
A Chiêu kích hoạt trận pháp cách âm pháp bảo mới đưa tay chạm luồng sét.
Ánh sét lóe lên, tiếp đó, giọng của Minh Triết vang lên.
A Chiêu thật sự tìm cách nào khác.
Cô bé nhớ lời a tỷ từng , nhiều thì sức mạnh lớn, nên cô bé gửi lôi tín cho a và a tỷ, rằng trong lúc a cha diệt tâm ma mất gần ngàn năm ký ức, đồng thời quên luôn cả bọn họ.
Cô nhờ a tỷ và a nghĩ xem cách nào giúp a cha khôi phục ký ức .
Cô còn gửi tin cho Minh Triết và Nguy Bán Hạ, giấu tên và phận của a cha, rằng khi cô bé thoại bản, thấy nhân vật khi diệt tâm ma mất trí nhớ, quên hơn mười năm ký ức, hỏi hai họ cách nào tìm ký ức .
Minh Triết châm chọc A Chiêu vì quá mê sách truyện, đó rằng thời gian của tu sĩ vốn đáng giá, quên mười năm ký ức cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn.
Tuy nhiên, nếu thực sự khôi phục, thể thử để mà tin tưởng tiến sâu trong tiềm thức của , lục tìm bộ ký ức chôn vùi.
Tất nhiên, cách chỉ dùng để truyện, tuyệt đối thể thực hành.
Bởi vì phương pháp vô cùng nguy hiểm, chỉ đối với mất trí nhớ mà cả với tiến tiềm thức của .
“Tiến sâu trong tiềm thức ?”
A Chiêu nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ suy tư.