A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 300: Tô Vi Nguyệt, Đông Phương Mặc trở về

Cập nhật lúc: 2025-10-09 02:53:45
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Muội !!!”

 

A Chiêu đang chìm trong suy nghĩ, chợt thấy một giọng quen tai.

Cô bé khẽ sững , ngẩng đầu về phía âm thanh truyền đến.

Chỉ thấy Tô Vi Nguyệt mang dáng vẻ phong trần, cao lớn hơn khá nhiều, đang chạy về phía .

 

A Chiêu vô cùng mừng rỡ:

“A tỷ.”

 

Cô bé bật dậy, lao về phía a tỷ.

 

Tô Vi Nguyệt cúi xuống bế lấy , nhấc bổng cô bé lên xoay mấy vòng:

“Có nhớ a tỷ ?”

 

“Có~~”

A Chiêu vui vẻ đáp thật to.

 

Tô Vi Nguyệt ôm chặt , đ.á.n.h giá vài , trong lòng nghi ngờ.

Năm năm trôi qua, vẫn chẳng cao thêm chút nào?

Tuy trong lòng thắc mắc, nhưng nàng hỏi ngay, nghĩ rằng để lát nữa sẽ tìm a nương hỏi thử.

 

Nghĩ đến đây, nàng ngó quanh:

“A nương và a cha ?”

 

“A nương xem y thư, a cha đến Tàng Thư Các sách .”

A Chiêu đáp.

 

“A cha thế nào ?”

Tô Vi Nguyệt vội hỏi.

 

Khi nhận thư của , nàng hoảng hốt vô cùng.

Nàng đầu a cha lúc lúc , nhưng từng gặp chuyện kỳ lạ đến mức ...

Tâm ma biến mất, ký ức cũng xóa sạch.

 

Chuyện quả thực từng thấy bao giờ.

 

A Chiêu lắc đầu.

Lòng Tô Vi Nguyệt chùng xuống.

 

A Chiêu thở dài:

“Trông thì vấn đề gì, nhưng… vẻ cô đơn.”

 

Tô Vi Nguyệt ngẩn , xoa đầu :

“Chúng gặp a nương , để tỷ y phục cùng tìm a cha.”

 

A Chiêu gật đầu:

“Được.”

 

Tô Vi Nguyệt ôm tiểu viện.

 

A Chiêu hỏi:

“A tỷ, đột nhiên tỷ trở về?

Muội Chính An , tỷ ở Tây Châu trấn thủ ma tộc mà.”

 

“Bên đó năm năm sẽ phiên một .

Khi gửi thư cho thì đúng lúc đến kỳ phiên, khác qua, liền trở về ngay.”

 

A Chiêu “ồ” một tiếng, chợt phía :

“Sao thấy a ?”

 

Tô Vi Nguyệt khựng , lắc đầu:

“Không , kích hoạt bảy tám tấm phù truyền tống ngàn dặm mới về đến, chắc sẽ đến muộn hơn.”

 

Nhìn thấy Lý Kinh Tuyết đang bàn chất đầy sách, A Chiêu liền reo lên:

“A nương~ xem ai trở về ?”

 

Lý Kinh Tuyết ngẩng đầu, thấy Tô Vi Nguyệt ôm tiểu , nàng sững , vội bước đến:

“Sao tự nhiên con  trở về? Có thương ?”

 

Nàng Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc đều sang Tây Châu đối phó ma tộc, nàng cũng gửi linh hạc và nhờ chuyển đan d.ư.ợ.c đến, hai cũng lượt hồi âm, bảo nàng yên tâm.

thư đó, Vi Nguyệt nhắc đến chuyện sẽ về, khiến nàng lo lắng con thương mới buộc trở về.

 

“A nương, con thương , đừng lo.”

Tô Vi Nguyệt cong mắt, đặt xuống, xoay một vòng:

“Người xem, con vẫn mà. Chỉ là bên Tây Châu, tử Trúc Cơ kỳ luân phiên đổi năm năm một , nên con mới về.”

 

Lý Kinh Tuyết kỹ, xác nhận con thương, mới thở phào:

“Không thương là , con cao lớn lên nhiều .”

 

Tô Vi Nguyệt :

“Con cũng thấy .”

 

Thấy nhi nữ đầy bụi đường, Lý Kinh Tuyết :

“Đi tắm nghỉ chút nhé?”

 

“Không cần, con tự dùng vài cái Thanh Khiết thuật là .

Lát nữa y phục xong, con sẽ tìm a cha.”

Tô Vi Nguyệt lắc đầu, thấy Lý Kinh Tuyết định , nàng nghiêm giọng:

“Chưa gặp a cha, lòng con vẫn lo lắng.”

 

Lý Kinh Tuyết , cũng ép:

“Được, con .”

 

Sau khi thanh tẩy, y phục mới, Tô Vi Nguyệt cùng A Chiêu đến Tàng Thư Các tìm .

Không thấy a cha . Hai tỷ ngơ ngác .

 

Trưởng lão canh giữ nhận A Chiêu, liền :

“Dương Thần Thiên Tôn rời một canh giờ .”

 

“Ngươi    ?”

A Chiêu kinh ngạc hỏi.

 

A cha hiện tại là a cha mất trí, nếu xảy chuyện gì thì nguy mất.

 

“Không rõ, nhưng hình như  cưỡi kiếm rời khỏi Kiếm Tông, hướng về phía Thiên Kiếm Thành.”

 

A Chiêu lập tức nghĩ ngay đến việc ở đó trận truyền tống.

Cô bé vội chạy ngoài, Tô Vi Nguyệt đuổi theo:

“A Chiêu?”

 

A Chiêu nghiêm giọng:

“A tỷ, a cha bỏ nhà .”

 

Tô Vi Nguyệt chần chừ:

“Chắc …”

 

“Nhất định là . A tỷ, tin trực giác của .”

 

“…Được.”

 

“Ầm!”

Ngay lúc hai tỷ định tìm thì một đạo lôi tín rơi xuống mặt, mang khí tức linh lực của Diệp Phong Dương.

 

A Chiêu lập tức mở , giọng a cha vang lên bình thản:

“Ta nhớ vài chuyện, cần ngoài xử lý.

Đừng lo, dù cũng là nhất nhân tu chân giới, ai đ.á.n.h thắng .”

 

A Chiêu: …

 

Tô Vi Nguyệt sững sờ.

Đây là a cha ư? Sao nàng cảm giác khác hẳn ?

 

“Haizz.”

A Chiêu thở dài.

“Bây giờ a cha còn kiêu ngạo hơn cả .”

 

Nghĩ đến việc a cha tự nhận chỉ mới mười sáu tuổi, Tô Vi Nguyệt khẽ :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-300-to-vi-nguyet-dong-phuong-mac-tro-ve.html.]

“Người trẻ đều thế mà.”

 

A Chiêu a tỷ:

a tỷ giống .”

 

Tô Vi Nguyệt , xoa đầu :

“Giờ tỷ hai mươi, dĩ nhiên trầm hơn.”

 

“Không, a tỷ từ trầm . Muội thấy .”

Cô bé ngập ngừng bổ sung:

“A cũng thế. Sau như a tỷ, a  .”

 

Ý trong mắt Tô Vi Nguyệt càng sâu, nàng khẽ :

“Mỗi một khác, chỉ cần chính .”

 

Nàng sống như và Đông Phương Mặc.

 

“Vậy giờ chúng gì? Đi tìm a cha chứ?”

A Chiêu hỏi.

 

Tô Vi Nguyệt suy nghĩ:

“Trước tiên báo cho a nương và Lục sư .”

 

A Chiêu gật đầu, cảm thấy cũng hợp lý.

...

 

“Tiểu sư thúc rời khỏi Kiếm Tông ?”

Lục Tri Nhai xong, ly rượu rơi xuống đất.

 

A Chiêu:

.”

 

Ông nhíu chặt mày, đầu đau như búa bổ.

 

Lý Kinh Tuyết liền :

“Sư tổ, đừng lo.

Dù mất trí nhớ nhưng tu vi của Diệp đạo hữu vẫn còn nguyên.

Ở tu chân giới, chẳng ai thể .”

 

Lục Tri Nhai cau mày:

“Ta lo chuyện .”

 

Cả ba ông.

 

Ông trầm ngâm một lúc, đó :

“Gần đây tu chân giới lan truyền lời đồn:

Nói rằng ngàn năm , tiểu sư thúc liên thủ với ma tộc, dẫn ma tộc nhân tộc, gây họa khắp nơi.”

 

“A cha tuyệt đối chuyện đó!”

A Chiêu bật thốt phản bác.

 

“A Chiêu.”

Lý Kinh Tuyết xoa đầu con, khẽ lắc đầu.

 

A Chiêu giận dỗi, phồng má im.

 

“Người cứ tiếp .”

Lý Kinh Tuyết an ủi tiểu nhi nữ sang Lục Tri Nhai.

 

“Trong lời đồn còn , tiểu sư thúc g.i.ế.c hại sư trưởng, tàn sát đồng môn.”

 

“Là ai ? Ta đập tên bịa đặt đó!”

A Chiêu vỗ bàn tức giận.

 

“Vẫn đang điều tra.

tin đồn lan tràn khắp nơi, chắc chắn là kẻ nhằm tiểu sư thúc.”

 

Đó cũng là lý do ông sư thúc ngoài.

 

“Vậy giờ chúng nên bắt a cha về chứ?”

A Chiêu hỏi.

 

Tô Vi Nguyệt thở dài:

“Với tu vi của a cha,   , ai thể ngăn nổi?”

 

A Chiêu: …

 

“Hay cho  xem?”

Cô bé ngập ngừng.

 

Ba : …

Có lẽ cũng nên thử xem?

 

“Thôi, tiểu sư thúc dù trẻ , nhưng tính tình từ nhỏ trầm .

Ít khi ,  còn để thư cho các ngươi, chắc sẽ xảy chuyện gì lớn .”

Lục Tri Nhai .

 

Không rõ câu là an ủi ba mẫu tử A Chiêu, an ủi chính bản ông.

 

“Ầm!”

Lại hai đạo lôi tín hạ xuống, một Lý Kinh Tuyết, một A Chiêu.

 

A Chiêu ngẩn :

“Là a .”

 

Trong lôi tín vang lên giọng Đông Phương Mặc:

“Muội , gặp a cha ở Thiên Kiếm thành.

Thấy  một , khác thường, nên lặng lẽ theo .

Muội và a nương đừng lo, sẽ bảo vệ a cha.”

 

A Chiêu: …

Lý Kinh Tuyết: …

Tô Vi Nguyệt: …

 

Lục Tri Nhai:

“Tiểu sư thúc sẽ tay với Đông Phương sư chứ?”

 

Chưa bao lâu, một đạo lôi tín nữa truyền đến.

Giọng Đông Phương Mặc mất hết sinh khí:

“A cha phát hiện . Khi là nhi tử ,  ngạc nhiên lắm.

May mà nhờ Lưu Ảnh Châu,  mới tạm tin.

Vì vài lý do, tạm thời theo a cha. Các đừng lo, sẽ báo .”

 

Mọi : …

 

Đông Phương Mặc cực kỳ buồn bực.

 

Cậu vốn giấu kín tu vi, tinh thông Ẩn Thân thuật, từng nhờ đó lẻn cả doanh trại ma tộc.

Cậu cứ nghĩ a cha mất trí sẽ phát hiện.

 

Khi từ truyền tống trận , cưỡi kiếm bay về hướng Kiếm Tông, bên cạnh là Vương lão cứ lải nhải:

“Cha ngươi thế? Lúc thì phát điên, lúc thì mất trí, chẳng đáng tin cậy gì.”

 

Đông Phương Mặc:

chút như .”

 

Vương lão:

“Theo , ngươi nên sớm giúp tìm đủ vật liệu, để tái tạo thể, sẽ chỗ dựa cho ngươi.”

 

Đông Phương Mặc:

“Được …”

 

Cậu còn xong, chợt cảm nhận thần thức cực lớn quét qua, tim chấn động, liền thấy a cha Huyền Viễn kiếm lướt qua ngay bên cạnh.

Diệp Phong Dương còn kinh ngạc liếc cùng Vương lão mờ mờ ảo ảo, nhưng lập tức bỏ , chẳng gì.

 

Đông Phương Mặc vội vận Ẩn Thân thuật, gửi tin cho và a nương, lặng lẽ đuổi theo.

Kết quả… vẫn phát hiện.

Loading...