A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 301: A Chiêu chuẩn bị lên đường đến Yêu tộc
Cập nhật lúc: 2025-10-09 03:36:40
Lượt xem: 126
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Phong Dương liếc mắt một cái chú ý đến thiếu niên râu ria xồm xoàm .
Không chỉ vì vẻ mặt của thiếu niên chút kỳ lạ, mà còn vì bên cạnh thiếu niên lơ lửng một tàn hồn kỳ quái.
Bất quá, và hồn đó thoạt gì khác thường, chỉ liếc qua một cái bỏ .
Không ngờ là đối phương đầu bám theo .
Trong lòng Diệp Phong Dương khẽ nhạt, sống c.h.ế.t là gì.
Hiện giờ chính là nhất nhân tu chân giới, kẻ dám theo dõi .
Trước khi tiến Thiên Kiếm thành, thu kiếm hạ xuống đất, kết ấn thi triển một đạo Ẩn Thân thuật, âm thầm quan sát thiếu niên phong trần mệt mỏi đáp xuống từ trung.
Đông Phương Mặc thu kiếm, đảo mắt quanh:
“Lạ thật, ?”
Vương lão:
“Có khi nào phát hiện ngươi ?”
“Không thể nào, Ẩn Thân thuật của luyện …”
Lời Đông Phương Mặc bỗng nghẹn , cổ chạm lưỡi kiếm lạnh băng.
“Ngươi là ai? Tại bám theo ?”
Giọng lạnh lẽo của Diệp Phong Dương vang lên phía lưng .
Đông Phương Mặc: “…”
Cậu cẩn trọng đầu , liền thấy gương mặt lạnh lùng mang theo vài phần đề phòng của a cha đang đặt kiếm lên cổ .
Đông Phương Mặc chợt nhớ truyền âm của :
A cha mất trí nhớ , quên sạch cả nhà.
Vì , run rẩy cất giọng:
“A cha… con là tiểu Mặc đây.”
“???”
Thiếu niên Diệp Phong Dương mười sáu tuổi, thấy râu ria xồm xoàm mặt dùng giọng khàn khàn như vịt mà gọi một tiếng “ a cha”, suýt chút nữa cầm nổi Huyền Viễn kiếm.
Đông Phương Mặc bỏ lỡ sự biến hóa gương mặt a cha.
Trong lòng cảm thấy chút thú vị, từ đến giờ từng thấy a cha vẻ mặt đó bao giờ, giống vị trưởng lão nghìn tuổi lạnh lùng lúc .
“Ngươi gọi là gì?”
Phải mất một lúc, Diệp Phong Dương mới hồn, ánh mắt kinh ngạc thiếu niên thấp hơn nửa cái đầu, râu ria xồm xoàm, hình cường tráng và trông vẻ tuổi.
“A cha… con là tiểu Mặc.”
Trong mắt Đông Phương Mặc ánh lên lệ quang.
“Là nhi tử của , a cha quên ?”
“……”
Diệp Phong Dương vẫn tin.
nhớ cô tiểu nhi nữ ngọt ngào, đáng yêu từng :
Hắn ba đứa con, cô nhóc còn a a tỷ.
Hắn liếc tàn hồn đang lơ lửng cạnh thiếu niên , thầm nghĩ đứa con hình như chút đặc biệt.
Hắn cố giữ cho bình tĩnh:
“Ngươi tên gì?”
“Đông Phương Mặc, a cha, con tên Đông Phương Mặc.”
Cậu vội vàng đáp.
Vừa dứt lời, Đông Phương Mặc bỗng thấy .
Cậu và a cha cùng họ, liệu nghĩ là tên lừa gạt mà c.h.é.m c.h.ế.t ?
Diệp Phong Dương trí nhớ , tất nhiên, nhớ nhi nữ a mang họ Đông Phương.
Hắn: …
Quả thật là một nhà năm họ.
Thấy gì, Đông Phương Mặc liền nhanh nhảu tiếp:
“A cha, nếu tin, con bằng chứng.
Con ghi nhiều hình ảnh Lưu Ảnh châu.”
Nghe đến ba từ Lưu Ảnh châu, thần sắc Diệp Phong Dương khẽ động.
Đông Phương Mặc tiếp lời:
“A cha cứ yên tâm, con tuyệt đối sẽ bỏ trốn.”
Ít nhất, hiện tại a cha dấu hiệu phát điên, cần chạy.
Diệp Phong Dương liếc một cái, hạ Huyền Viễn kiếm xuống, tự tin :
“Ngươi trốn cũng vô ích, dù cũng thoát .”
Đông Phương Mặc:
A cha mất trí quả nhiên khác hẳn.
Đông Phương Mặc lấy một túi nhỏ Lưu Ảnh châu từ túi trữ vật, phần lớn đều là cảnh quá trình trưởng thành của A Chiêu, thỉnh thoảng cả Lý Kinh Tuyết, Diệp Phong Dương, Đông Phương Mặc, Tô Vi Nguyệt.
Diệp Phong Dương thủy kính lơ lửng , thấy cô bé mặt mũm mĩm đáng yêu trong đó đang rạng rỡ gọi:
“A cha!”
Tim chợt lỡ một nhịp, đứa trẻ đúng là đáng yêu thật!
Đông Phương Mặc định chiếu tiếp lưu ảnh khác thì Diệp Phong Dương phất tay:
“Không cần xem nữa.”
“A cha, là tin con !”
Đông Phương Mặc mừng rỡ.
Nghe liên tục gọi “cha”, mày Diệp Phong Dương giật giật.
Hắn mới mười sáu tuổi, tự nhiên một đứa nhi tử còn già hơn , quả thật khó chấp nhận.
“Ngươi… ngươi đừng gọi là a cha nữa.”
Hắn thấy cần thời gian để tiêu hóa.
“A cha, nhận con ?”
Đông Phương Mặc hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, hình lảo đảo.
“Có a cha chê con tu vi thấp ?”
Cậu nở nụ thê lương:
“Con mà, con con ruột, a cha nhận con cũng bình thường…
Con…con tôn trọng lựa chọn của a cha.”
Diệp Phong Dương: ……
Hắn cảm giác như đối diện đang diễn kịch, nhưng giống diễn.
“Muốn gọi thì cứ gọi .”
Hắn .
“Thật ? A cha chịu nhận con ư?”
Gương mặt trắng bệch của Đông Phương Mặc ánh lên sự kinh ngạc.
Diệp Phong Dương:
“Không gọi thì thôi.”
Đông Phương Mặc lập tức hô to:
“A cha!”
“……”
Diệp Phong Dương thầm nghĩ:
Người đúng là mặt dày.
Thôi , dù cũng tiểu sư thúc nhiều năm, tiểu sư thúc và cha cũng ngang hàng .
Hơn nữa, từ hình ảnh Lưu Ảnh châu, đứa nhỏ thích a …
Thôi , thôi .
“Ta việc , ngươi đừng theo .”
Diệp Phong Dương .
“A cha định ngoài một ?”
Đông Phương Mặc hỏi.
“Sao? Không ?”
Diệp Phong Dương nhướn mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-301-a-chieu-chuan-bi-len-duong-den-yeu-toc.html.]
“Được chứ, tất nhiên là .”
Cảm nhận vẻ vui trong giọng của a cha, gật đầu lia lịa, vội chuyển đề tài:
“ con nhận truyền âm của .
Muội a cha mất trí nhớ, quên hết gần nghìn năm ký ức, hiện giờ quen thuộc với tu chân giới.
Nếu một chắc chắn sẽ bất tiện. Vì , a cha hãy để con cùng.
Con am hiểu những chuyện trong tu chân giới, ở bên a cha còn thể nhắc nhở.”
Nghe xong, Diệp Phong Dương từ đầu đến chân.
Đông Phương Mặc lập tức ưỡn n.g.ự.c thẳng.
“Cũng , cùng .”
Hắn đáp.
Đông Phương Mặc tươi:
“Vâng!”
Chợt nhớ điều gì, :
“A cha đợi con một chút, con gửi truyền âm báo bình an cho và a nương .”
Diệp Phong Dương nhíu mày:
“Có cần phiền phức thế ?”
“Người yên tâm, con tuyệt đối tiết lộ hành tung của .
Đột nhiên một rời Kiếm Tông, và a nương chắc chắn sẽ lo lắng.
Con chỉ báo một tiếng để họ yên tâm thôi.”
Diệp Phong Dương im lặng một lát:
“Được .”
Đông Phương Mặc khẽ , tuy a cha mất trí nhớ, nhưng tính cách vẫn chẳng khác bao nhiêu.
Rất nhanh, gửi xong truyền âm.
“A cha, xong .”
“Đi thôi.”
Diệp Phong Dương nhạt nhẽo , liền điều khiển kiếm bay về hướng Thiên Kiếm thành.
Đông Phương Mặc vội đuổi theo:
“A cha, chúng thế?”
Giọng của Diệp Phong Dương theo gió truyền đến:
“Cứ theo .”
…………
Sau khi A Chiêu a theo a cha thì an tâm hơn phần nào.
Ít nhất a cha một ngoài lang thang, lỡ xảy chuyện thì phiền toái.
Cô bé suy nghĩ một chút gửi cho Đông Phương Mặc một đạo truyền âm, kể bộ tin tức mà Kiếm Tông thu , căn dặn hai họ cẩn thận khi ngoài.
Sau khi phát ba đạo truyền âm, tiểu cô nương chống cằm thở dài:
“Vì a cha bỏ nhà mà chứ?”
Cái đầu nhỏ của cô bé nghĩ mãi .
Lục Tri Nhai ho khẽ một tiếng:
“Ta đại khái nguyên nhân .”
Ba đôi mắt của A Chiêu và hai còn đồng loạt về phía ông.
Lục Tri Nhai :
“Trước đó tiểu sư thúc từng , một cách để tìm ký ức mất…”
“Thật ? Cách gì?”
A Chiêu vội hỏi.
Lục Tri Nhai vuốt râu:
“Lúc đó hỏi , nhưng trả lời.”
Giờ nghĩ kỹ , tiểu sư thúc chắc chắn nhận ông khôi phục ký ức nên mới giấu phương pháp đó.
Ánh mắt A Chiêu lập tức rơi xuống Tiểu Bạch đang ngủ khò chân.
Đang đắm chìm trong giấc ngủ, Tiểu Bạch cảm nhận ánh mắt u oán, nó lười biếng mở mắt , chạm đôi mắt sáng long lanh của A Chiêu.
Tiểu Bạch: “……”
“Lại nữa?”
Tiểu Bạch dậy, thuần thục mà hỏi.
A Chiêu:
“A cha cách khôi phục ký ức.”
Tiểu Bạch:
“Thế thì ?”
A Chiêu thở dài:
“Tiểu Bạch, ngươi thật sự nhiều chuyện.
Ngươi thật sự là Bạch Trạch ?”
“Bản tọa đương nhiên là Bạch Trạch vô sở bất tri!”
Nghe cô bé nghi ngờ, Tiểu Bạch giận dữ đập móng vuốt xuống nền đá.
A Chiêu: “…”
Cô bé gì, nhưng biểu cảm mặt rõ ràng:
Thế mà nhiều chuyện ngươi chẳng tí gì.
Tiểu Bạch tức tối:
“Ngươi đợi đấy, bản tọa nhất định sẽ tìm phương pháp mà a cha ngươi !”
“Không cần cũng .”
A Chiêu dịu dàng xoa cái đầu lông xù của nó.
“A cha bỏ nhà chắc là để tìm ký ức theo cách đó, nên ngươi tìm cũng chẳng .”
Tiểu Bạch: “……”
“Không ! Việc liên quan đến danh dự của bản tọa, nhất định tìm !”
“Được thôi, ngươi cứ từ từ tìm.”
“Ngươi đợi đấy.”
Tiểu Bạch nhắm mắt, bắt đầu tra xét ký ức truyền thừa trong huyết mạch về cách khôi phục ký ức khi uống Tiêu Ma Đan.
tra một vòng cũng chẳng tìm gì.
Tiểu Bạch ủ rũ mở mắt:
“Nhất định là bản tọa còn đủ mạnh.”
A Chiêu vội tiếp lời:
“Ta cố gắng tu luyện , Tiểu Bạch cũng cố gắng nữa mới .”
Tiểu Bạch hừ một tiếng, thêm.
…………
A Chiêu buồn chán bên bàn đá, chống cằm thở dài.
A cha bỏ nhà , cô bé cũng cách nào mới giúp a cha khôi phục ký ức.
Ừm… giờ cô bé nên gì đây?
“Chíp chíp!”
Tiếng chim hót thanh thoát vang lên.
A Chiêu đầu , thấy Tiểu Hôi giờ cao hơn một cái đầu, nó đang bực bội đối phó với Vũ Nhất theo phía .
A Chiêu:
, còn một việc nữa .
...
“Người định theo Hổ tướng quân Vũ Nhất đến Yêu tộc ?”
Cư Chính An xong thì kinh ngạc.
“Ừm, họ Tiểu Hôi là thái tử của Yêu tộc, trở về một chuyến.”
A Chiêu gật đầu .
Cư Chính An xoa thái dương, chuyện . Lần đầu tin đó, kinh hãi.
Quả trứng mà tiểu sư thúc tiện tay nhặt về hóa là thái tử Yêu tộc thất lạc nhiều năm.
Chỉ là luôn cho rằng Yêu tộc chỉ đón thái tử của họ về, ngờ còn đưa cả tiểu sư thúc theo.
Hiện nay tu chân giới hỗn loạn, Yêu tộc bên còn loạn hơn nữa.
Không thể để tiểu sư thúc Yêu tộc một .