A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 307: Tam đệ tử của Chính An
Cập nhật lúc: 2025-10-09 09:35:54
Lượt xem: 124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đông Hoàng Xuyên Hải ung dung tiếp đón của Đạo Minh.
Khi đối mặt với câu hỏi vì một Yêu Hoàng như ông vô cớ xuất hiện ở lãnh địa của Nhân tộc, ông trả lời thẳng mà hỏi ngược bọn họ:
“Chắc các ngươi cũng lão phu vẫn luôn tìm kiếm một đứa trẻ.”
Người của Đạo Minh im lặng.
Chuyện thái tử tộc Kim Ô, một đại tộc của yêu giới mất tích, từ lâu lan truyền khắp nơi.
Năm đó, để tìm ngoại tôn mất tích, Yêu Hoàng phái vô cao thủ ngoài, gần như đào ba thước đất trong Yêu giới.
Cuối cùng, ông còn đích tìm sang cả Nhân tộc.
“Lão phu tìm đứa trẻ nhiều năm , nó là thái tử của yêu tộc chúng .
Với và bộ Yêu giới mà , nó vô cùng quan trọng.
Cho nên, khi nhận tin tức về nó, lão phu đương nhiên đích đến đón, để tránh việc nó kẻ hại.”
Đông Hoàng Xuyên Hải vuốt râu, :
“Ta tưởng rằng các ngươi sẽ hiểu hành động của .”
Sắc mặt của thiếu niên dẫn đầu phía Đạo Minh trầm xuống:
“Cho dù ngài lo lắng cho đứa trẻ , cũng thể thông báo mà trực tiếp tiến lãnh địa Nhân tộc.
Đây là hành vi vi phạm hiệp ước giữa hai tộc.”
“Haizz, vẫn Yêu tộc chúng man rợ, m.á.u lạnh.
Xem tu sĩ Nhân tộc các ngươi còn lạnh lùng với tình hơn cả chúng .”
Đông Hoàng Xuyên Hải , như chợt nhớ điều gì đó, ông vỗ trán.
“À , lão phu già , trí nhớ .
Suýt nữa quên rằng tu sĩ Nhân tộc các ngươi khi tu hành đến một cảnh giới nhất định sẽ ‘đoạn trần duyên’, dĩ nhiên chẳng còn tình gì nữa.”
Sắc mặt của đám Đạo Minh vô cùng khó coi.
Rõ ràng là yêu hoàng đang châm chọc họ.
“Khụ khụ…”
Cư Chính An bên cạnh ho khẽ hai tiếng.
“Nhân tộc chúng là tình .
Chỉ là tuổi thọ của tu tiên và thường cách biệt quá lớn, giống Yêu tộc các ngươi, dù chẳng tu luyện gì, chỉ ăn uống ngủ nghỉ cũng thể sống lâu.
Chúng tu luyện đều là dựa nỗ lực của bản , dễ dàng giống như yêu tộc các ngươi.”
Đông Hoàng Xuyên Hải sang Cư Chính An, đối phương cũng .
Ánh mắt hai giao giữa trung, như phát tiếng “tách tách” lách tách.
Thấy Cư Chính An lên tiếng, đám Đạo Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đổ dồn :
“Cư tông chủ, chúng cũng vài vấn đề hỏi ngài.”
Cư Chính An: “…”
Ánh mắt Cư Chính An dừng ở thiếu niên mang sắc mặt nghiêm túc dẫn đầu.
Hắn khuôn mặt dài, trán rộng, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao, khoé miệng cụp xuống, qua thấy là kiểu khó gần.
Khoé miệng Cư Chính An khẽ co giật.
Đứa nhỏ tính cách cứng nhắc quá, dễ đắc tội khác.
Thấy , Đông Hoàng Xuyên Hải lập tức nhấc chén bên cạnh lên, vẻ mặt như đang xem trò vui mà .
“Xin cứ hỏi.”
Cư Chính An bình tĩnh mở lời.
Thiếu niên nghiêm nghị:
“Ngài và yêu hoàng giao dịch bí mật gì ?”
Cư Chính An:
“Không .”
Thiếu niên:
“Vậy, vì yêu hoàng trực tiếp đến Kiếm Tông?”
Cư Chính An:
“Vì tử của Kiếm Tông cứu thái tử của yêu tộc.”
Thiếu niên:
“Là ai? Có chứng cứ gì ? Có thể cho gặp đó ?”
Cư Chính An vuốt râu, mỉm :
“Ngươi tin Kiếm Tông ?”
“Đây chỉ là câu hỏi thường lệ thôi.
Dù là Kiếm Tông bất cứ ai khác, chúng đều hỏi như .”
Thiếu niên đáp.
Cư Chính An: “…”
“Được . Dao Phong, mời tiểu sư thúc tổ của ngươi đến đây.
Người của Đạo Minh gặp và hỏi vài chuyện về thái tử yêu tộc.”
Nghe , sắc mặt thiếu niên cứng nhắc đổi.
Không lâu , Lục Dao Phong dẫn theo một tiểu cô nương với đôi mắt sáng long lanh bước .
Trên đường , A Chiêu Lục Dao Phong kể sơ qua chuyện.
Vừa cửa, cô bé liền thấy một thiếu niên mặc trường bào nguyệt bạch, mặt mũi nghiêm túc ở chiếc ghế đầu tiên bên của Cư Chính An.
Khoảnh khắc cô bé bước , ánh mắt đối phương lập tức dừng cô bé.
A Chiêu nghiêng đầu, chớp chớp mắt vài cái, ánh mắt đó chút kỳ lạ.
“Tiểu sư thúc.”
Cư Chính An dậy hành lễ.
Thiếu niên cũng chắp tay với cô:
“Ta là Sở Trọng Từ, phân bộ Thiên Kiếm Thành của Đạo Minh.”
“Kiếm Tông Minh Chiêu.”
A Chiêu đáp lễ tự nhiên.
Hai xuống.
Sở Trọng Từ hỏi cô bé vài câu liên quan đến Tiểu Hôi, A Chiêu đều trả lời đầy đủ.
Hỏi xong, :
“Ta nắm rõ tình hình.
Chuyện sẽ báo cáo lên Đạo Minh để minh chủ cùng các trưởng lão quyết định.”
Minh chủ Đạo Minh Cư Chính An: “…”
Đông Hoàng Xuyên Hải ghé tai Cư Chính An, nhỏ:
“Nhân tộc các ngươi việc lúc nào cũng cứng nhắc thế ?”
Cư Chính An liếc ông :
“Không quy củ thì thành khuôn phép.”
“Chậc.”
Đông Hoàng Xuyên Hải khẽ tặc lưỡi, dậy.
“Lão phu thăm ngoại tôn đây.”
“Đông Hoàng bệ hạ.”
Chưa mấy bước, Sở Trọng Từ gọi ông .
Đông Hoàng Xuyên Hải đầu, liền :
“Trong thời gian ngài ở Nhân tộc, xin đừng gây chuyện.”
“Chỉ cần khác chọc lão phu, lão phu tuyệt đối động đến ai.”
Đông Hoàng Xuyên Hải đáp.
Sở Trọng Từ sang Cư Chính An.
Cư Chính An vuốt râu, :
“Ta sẽ dặn dò tử Kiếm Tông gây chuyện với ông .”
“Đa tạ hai vị phối hợp.”
Sở Trọng Từ dậy chắp tay.
Thấy hành xử khuôn phép từ đầu đến cuối, Đông Hoàng Xuyên Hải thầm lắc đầu, trong lòng mừng thầm vì yêu giới đứa nhỏ như thế, đó nhanh chóng rời .
Sau khi ông , Sở Trọng Từ sắc trời bên ngoài.
Mặt trời sắp lặn, phía tây nhuộm màu hoàng hôn.
Hắn đầu với mấy mặc phục trang Đạo Minh phía :
“Không còn sớm nữa, ai hết ca thì nghỉ, ai ca thì trực.”
“Vâng.”
Mọi đồng thanh đáp, lượt rời khỏi đại điện.
Bên trong chỉ còn bốn :
Cư Chính An, A Chiêu, Lục Dao Phong và Sở Trọng Từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-307-tam-de-tu-cua-chinh-an.html.]
chẳng ai mở miệng, bầu khí yên ắng lạ thường.
A Chiêu Cư Chính An, Sở Trọng Từ đối diện, ngơ ngác.
Còn cần gì ? Có cô bé nên rời ?
Khi cô bé định dậy, đang thẳng lưng đối diện bỗng động đậy.
Hắn nghiêng đầu ngoài điện, ánh hoàng hôn chiếu qua cửa lớn, phủ lên khuôn mặt một tầng sáng mờ.
Hắn chậm rãi lên, chắp tay hành lễ với A Chiêu:
“Đệ tử Tàng Kiếm Phong, Sở Trọng Từ, bái kiến tiểu sư thúc tổ.”
A Chiêu: “Hả???”
Hắn sang hành lễ với Cư Chính An và Lục Dao Phong:
“Sư phụ, đại sư .”
A Chiêu: “???”
“Tiểu sư thúc, chắc đây là đầu tiên gặp Trọng Từ. Nó là tử thứ ba của .
Bình thường vẫn ở Thiên Kiếm thành, phụ trách quản lý phân bộ của Đạo Minh ở đó.”
Cư Chính An giới thiệu với tiểu cô nương vẫn đang ngơ ngác.
A Chiêu: “…”
Thì là sư đồ!
Cô bé còn tưởng hai thù oán gì.
“Tiểu sư thúc tổ, vì công vụ mà nhiều chỗ mạo phạm, mong đừng trách.”
Sở Trọng Từ tạ .
A Chiêu liên tục lắc đầu:
“Không cả, dù gì cũng là việc theo quy củ.”
Nói đến đây, cô bé ngập ngừng một chút:
“ bây giờ ngươi chuyện với chúng thế … ?”
Liệu khác nghĩ là đang thông đồng với bọn họ ?
“Không .”
Gương mặt Sở Trọng Từ vẻ ủ rũ, giọng yếu đôi chút.
“Hiện giờ hết ca trực, chào hỏi phạm quy.”
A Chiêu vẻ hiểu:
“Thì là .”
“Tiểu Sở đúng ?”
Đôi mắt đen láy của cô bé cong lên như trăng non, cô bé vẫy tay với .
“Đến đây.”
Sở Trọng Từ hiểu lắm, nhưng vẫn chậm rãi bước vài bước lên phía :
“Tiểu sư thúc tổ.”
A Chiêu lục lọi trong túi trữ vật, lấy một lọ Hồi Xuân Đan do chính luyện chế, vẻ phép từ chối mà nhét tay :
“Cho ngươi, quà gặp mặt từ tiểu sư thúc tổ.”
Sở Trọng Từ đột nhiên nhét cho một lọ đan dược: “…”
Hắn cúi đầu tiểu cô nương mềm mại đáng yêu mặt:
“Đa tạ tiểu sư thúc tổ.”
A Chiêu tươi như trăng khuyết, già dặn mà vỗ nhẹ lên mu bàn tay :
“Đứa trẻ ngoan.”
“…”
Lòng Sở Trọng Từ phức tạp.
…………
A Chiêu trở về nơi ở của .
Vừa bước cửa, cô bé thấy Tô Vi Nguyệt yếu ớt từ phòng bước .
Đôi mắt A Chiêu sáng lên:
“A tỷ?”
Thấy cô bé, Tô Vi Nguyệt đưa cho cô bé một túi trữ vật căng phồng:
“Cho . Đây là phù lục vẽ. Nếu định đến yêu giới, nhất định mang theo.”
Sau khi Tô Vi Nguyệt đến Kiếm Tông, việc định đến yêu tộc, nàng cảm thấy phù lục vẫn đủ.
Khi còn ở Tây Châu dùng quá nhiều .
Thế là nàng căn dặn A Chiêu rằng khi nào đến Yêu giới nhất định cho .
Sau đó nàng chui phòng, vẽ phù lục suốt mấy ngày liền, linh lực hao hết mấy , còn hấp thu linh lực từ linh thạch để tiếp tục.
Giờ đây Tô Vi Nguyệt mệt mỏi rã rời, chỉ đưa phù lục cho ngã ngủ.
“A tỷ, Yêu giới nữa .”
A Chiêu nhận túi trữ vật, lắc đầu.
“Tỷ giữ mà dùng.”
Tô Vi Nguyệt ngạc nhiên:
“Muội nữa ?”
“, yêu hoàng đến đón Tiểu Hôi .”
Tô Vi Nguyệt sững sờ:
“Cái gì?”
A Chiêu kể sơ qua chuyện xảy hôm nay.
Tô Vi Nguyệt thì thầm:
“Xem bên đó quả thật xem trọng Tiểu Hôi. Nó nghĩ ?”
A Chiêu lắc đầu:
“Tiểu Hôi nó cần suy nghĩ.”
“Cũng , suy nghĩ thật kỹ.”
Nghĩ đến những chuyện từng trải qua, Tô Vi Nguyệt lo lắng.
“Nếu nó về yêu tộc, liệu bắt nạt ?”
Ngày , khi Tô gia tìm đến nàng cũng hứa sẽ bù đắp, nhưng những chuyện xảy đó khiến nàng cảm thấy đúng là một kẻ ngốc dễ lừa.
A Chiêu cũng lo lắng:
“Hay là… cùng nó xem thử?”
Tô Vi Nguyệt bé xíu của :
“Hãy đợi xem nó quyết định thế nào . Nó nhất thiết về Yêu giới.”
A Chiêu gì, nhưng cô bé nghĩ rằng lẽ Tiểu Hôi sẽ về.
Đêm xuống.
Ánh trăng mờ ảo rải khắp mặt đất.
A Chiêu ngủ , thở dài mấy , lăn qua lăn giường.
Tiểu Bạch trong ổ nhỏ của nó rõ từng động tĩnh, nhưng nó chẳng buồn mở mắt.
Nó thấy gì hết, cũng gì hết.
“Tiểu Bạch…”
Giọng cô bé mềm mại, chút yếu ớt vang lên đầu nó:
“Ngươi ngủ ?”
Tiểu Bạch vô thức đáp:
“Ta ngủ .”
A Chiêu sững sờ:
“Hả?”
Tiểu Bạch:
Tật sự tự tát bản vài cái.
A Chiêu lập tức hiểu :
“Ngươi ngủ.”
Cô bé xuống bên cạnh nó:
“Ngươi thể dậy chuyện với một chút ?”
Tiểu Bạch: “…”
Nó mở mắt, dậy:
“Ngươi chuyện gì?”
“Hôm nay ngươi phát hiện điều gì?”
A Chiêu hỏi câu hỏi mà cả ngày nay cô bé vẫn luôn băn khoăn.