A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 312: Thần Thụ Phù Tang

Cập nhật lúc: 2025-10-13 07:00:36
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đông Hoàng Xuyên Hải nghĩ , liền lập tức hạ lệnh tăng tốc trở về hoàng cung.

Vốn dĩ, linh chu cần bảy ngày mới đến nơi, giờ chỉ mất năm ngày đến yêu đô Cửu Trùng thành.

 

Vũ Nhất cầm lệnh bài thông hành của Đông Hoàng Xuyên Hải, để linh chu xuyên thẳng qua tường thành.

Không lâu khi linh chu tiến Cửu Trùng thành, ngoài cổng thành hai vị khách đang đến gần.

 

Đông Phương Mặc về phía tòa thành hùng vĩ nơi xa, ánh mắt giấu nổi sự chấn động khi trông thấy một cây đại thụ khổng lồ mọc sừng sững trong thành:

“Đây là nơi nào ?”

 

Cây đại thụ cao lớn vô cùng, tán lá vươn tận mây xanh, cả tòa thành vốn đồ sộ lúc nhỏ bé như một chiếc thuyền bóng của nó.

 

“Cửu Trùng Thành.”

Diệp Phong Dương đáp: 

“Còn cây chính là Thần Thụ Phù Tang.”

 

“Phù Tang?”

Đông Phương Mặc ngẩn .

 

Vương lão trôi lơ lửng bên cạnh giải thích:

“Thần Thụ Phù Tang là chí bảo của Kim Ô nhất tộc.

Từ thời viễn cổ, Kim Ô hóa thành mặt trời, mang ánh sáng và sự sống đến vạn vật.

Mỗi sáng, Kim Ô dang cánh bay lên từ Thần Thụ Phù Tang, bay khắp đại lục, khi thành một ngày công việc thì trở về nghỉ ngơi đó, chu trình lặp lặp ngừng.”

 

Đông Phương Mặc chằm chằm Thần Thụ Phù Tang cao chọc trời:

“Ta kể về Thần Thụ Phù Tang .”

 

“Đã thì biểu cảm đó?”

Vương lão hỏi.

 

Đông Phương Mặc sang lão, gượng :

“Trong lòng dự cảm… lành lắm.”

 

“Ừm? Có ở đây, ngươi còn thể dự cảm gì chứ?”

Vương lão nghi hoặc.

 

Lúc , Diệp Phong Dương đang phía bỗng cất tiếng, ánh mắt về Thần Thụ Phù Tang:

“Cái cây đó chính là mục tiêu của .”

 

Đông Phương Mặc: “…”

 

Vương lão kinh hãi.

 

Đông Phương Mặc nuốt nước bọt, vội khuyên:

“A cha , cây … chúng thể động .”

 

Đây chỉ là thần thụ của Kim Ô tộc, mà còn là thần thụ của bộ Yêu tộc.

sống từ thời viễn cổ cho đến tận bây giờ.

Nếu thật sự động , e rằng Nhân tộc và Yêu tộc sẽ nổ chiến tranh mất.

 

“Ngươi đang nghĩ linh tinh gì thế.”

Diệp Phong Dương dường như thấu suy nghĩ của , bất lực :  

“Ta chỉ cần lẻn cấm địa của Kim Ô nhất tộc, tiến Thần Thụ Phù Tang để nhập định tìm ký ức của thôi.”

 

Nghe thấy a cha ý định chặt cây, Đông Phương Mặc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn thắc mắc:

“Cây thể chữa chứng mất trí nhớ ?”

 

Diệp Phong Dương im lặng một lát:

“Chắc là… thể.”

 

Đông Phương Mặc: “???”

 

Diệp Phong Dương tiếp tục giải thích:

“Nghe kể  rằng, từng một vị tổ tiên của Kim Ô nhất tộc mang huyết mạch Phượng Hoàng, sở hữu năng lực niết bàn tái sinh.

Trong Đại Hội Tiên Ma năm đó, Thần Thụ Phù Tang từng thương nặng, phần lớn rễ cây ma khí phá hủy.

Tổ tiên của Kim Ô nhờ Phượng Hoàng ban cho mấy giọt tinh huyết, cứu sống Thần Thụ Phù Tang.

Tương truyền, vị tổ tiên đó nhờ sức mạnh của thần thụ mà niết bàn tái sinh nhiều như Phượng Hoàng.”

 

“... Nghe đáng tin lắm.”

Đông Phương Mặc trầm ngâm.

 

“Không lửa khói.”

Diệp Phong Dương :

“Sư phụ từng bảo, vị tổ tiên lẽ vẫn đang ngủ say trong Thần Thụ Phù Tang.

Thần thụ bén rễ ở đại lục Hỗn Độn hàng vạn năm, e rằng đời chẳng chuyện gì mà nó .”

 

“Vậy a cha định hỏi thần thụ để tìm ký ức?”

Đông Phương Mặc đoán.

 

“Không.”

Diệp Phong Dương đáp: 

“Ta định thẳng bên trong thần thụ để tìm ký ức.”

 

Đông Phương Mặc:

Ờ… đây chính là khác biệt giữa việc xin một thứ và giành giật nó .

 

“Yên tâm, sẽ tổn thương thần thụ .”

 

Đông Phương Mặc:

“A cha … con càng lo hơn đấy.”

 

Cậu Thần Thụ Phù Tang cao chọc trời, do dự hỏi:

“Thần thụ của Kim Ô tộc… liệu chúng thể tiếp cận ?”

 

“Trong trường hợp bình thường là thể.”

Diệp Phong Dương đáp.

 

“Vậy tức là a cha cách bình thường ?”

 

Diệp Phong Dương quanh, giơ tay bố trí một kết giới cách âm và ẩn hình, đó lấy từ nhẫn trữ vật hai cái xẻng sắt, ném một cái cho Đông Phương Mặc.

 

Cậu vô thức đón lấy, khi rõ thứ trong tay, Đông Phương Mặc sững sờ:

“Cái … là?”

 

“Đào.”  

Diệp Phong Dương cắm xẻng xuống đất, xúc lên một xẻng đất đầu tiên.

 

Đông Phương Mặc: “…”

 

Cậu vốn tưởng a cha sẽ dùng cách gì đó thật ngầu như đột nhập thẳng thần thụ, ít nhất cũng là đàm phán với yêu hoàng để tiếp cận.

Kết quả… là đào đất.

 

Trong đầu hiện lên đủ loại viễn cảnh kỳ vĩ, cuối cùng chỉ còn hình ảnh cha nghiêm túc đào bới mặt.

Đông Phương Mặc ngửa đầu than dài một tiếng, chấp nhận phận và bắt đầu… đào đất.

…………

 

“Quao!”

A Chiêu boong thuyền, từ xa trông thấy đại thụ cao ngút trời.

Cây to tán rộng, lá cây tỏa ánh lục quang tràn đầy sinh lực.

 

“Đây là thần thụ của tộc , Phù Tang.”

Đông Hoàng Xuyên Hải cạnh cô bé, mỉm giới thiệu một cách tự hào:

“Nó sống hơn vạn năm, tuy thể hóa hình nhưng linh trí, là thần bảo hộ của Cửu Trùng thành.”

 

Linh chu bay qua tường thành, càng đến gần thần thụ, cảm giác chấn động càng mạnh.

 

“Cây to quá, quá…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-312-than-thu-phu-tang.html.]

A Chiêu khẽ , cảm giác khí trong thành tràn đầy linh khí dễ chịu.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải vui vẻ, đầu Tiểu Hôi, thấy nó đang ngơ ngác thần thụ, một lời.

 

Linh chu từ từ hạ xuống, đáp lên một cành cây khổng lồ của thần thụ.

A Chiêu nhảy xuống thuyền, đặt chân lên cành cây, cảm thấy nơi bằng phẳng như mặt đất, thể thoải mái chạy nhảy, đ.á.n.h .

 

“A Chiêu đạo hữu!”

Đông Hoàng Xuyên Hải mỉm , ôn hòa :

“A Thương rời thần thụ quá lâu, nó cần trở về để hấp thu sức mạnh.

Lão phu sẽ đưa nó , sẽ bảo Vũ Nhất sắp xếp nơi ở cho các , cứ yên tâm ở Cửu Trùng thành.”

 

“Nhanh ?”

A Chiêu bất ngờ.

 

“Lão phu việc dứt khoát, kéo dài để tránh sinh biến cố.”

Đông Hoàng Xuyên Hải giải thích.

 

A Chiêu chớp mắt, cảm thấy lý, cô bé hỏi:

“Vậy thể cùng ?”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải sững sờ, cô bé :

“Yên tâm, sẽ cấm địa của các , chỉ bên ngoài tiễn Tiểu Hôi thôi.”

 

Tiểu Hôi “chíp chíp” hai tiếng, dụi đầu má A Chiêu.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải suy nghĩ một chút, cảm thấy để cô bé tiễn cũng , dù nữa, Tiểu Hôi trở về,  lẽ nó chẳng còn liên quan gì đến họ nữa.

 

Nghĩ , ông gật đầu:

“Cũng , mời theo lão phu.”

 

Đông Hoàng Xuyên Hải dẫn đoàn men theo cây lên, dọc đường thỉnh thoảng binh sĩ Yêu tộc tuần tra, họ thấy ông đều dừng cúi chào.

 

Chẳng mấy chốc, họ đến chính của Thần Thụ Phù Tang.

Chung quanh cây mọc nhánh lớn, tạo thành cả một khu rừng rậm, ai còn tưởng đang một khu rừng nguyên sinh.

 

Đông Hoàng Xuyên Hải dừng , sang với :

“Chúng đến nơi .”

 

Ánh mắt ông dừng Tiểu Hôi:

“A Thương, ngươi , cứ theo cảm giác mà tiến, sẽ sớm hấp thu sức mạnh.”

 

Tiểu Hôi khu rừng phía , sang a tỷ bên cạnh, quyến luyến dụi đầu cô bé.

 

A Chiêu vuốt ve nó, dặn dò:

“Ngoan, đừng sợ.”

 

Cô bé tháo túi trữ vật căng phồng bên hông, treo lên cổ nó:

“Ta dạy ngươi cách dùng những thứ trong , nếu gặp nguy hiểm thì cứ dùng chúng.”

 

“Chíp chíp.”

Tiểu Hôi kêu hai tiếng, tỏ ý hiểu.

dụi đầu Lý Kinh Tuyết và Tiểu Bạch, từ biệt một một thú.

 

Lý Kinh Tuyết cũng vuốt ve nó, treo thêm cho nó một túi trữ vật, nhẹ giọng :

“Trong đan d.ư.ợ.c và độc đan luyện, cần thì dùng nhé.”

 

“Chíp ~”

 

Tiểu Bạch mất kiên nhẫn:

“Đi nhanh .”

 

Nghĩ đến việc gặp tên nhóc  nữa, nó thấy nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng, Tiểu Hôi bước khu rừng, thỉnh thoảng còn ngoái đầu .

Không lâu , bóng dáng nó cây cối rậm rạp nuốt chửng.

 

A Chiêu yên bất động theo, khuôn mặt non nớt mũm mĩm hiện rõ nét lo lắng:

“Bên trong… sẽ nguy hiểm chứ?”

 

“Không .”

Đông Hoàng Xuyên Hải vuốt râu,

“Nơi đây là cấm địa của tộc , Thần Thụ Phù Tang linh trí, nếu kẻ mang ác ý xâm nhập, nó sẽ cảnh báo ngay.”

 

A Chiêu cũng yên tâm phần nào.

Cô bé hỏi:

“Phải mất bao lâu Tiểu Hôi mới thể ngoài?”

 

“Cái …”

Đông Hoàng Xuyên Hải do dự.

“Không dễ .”

 

Đôi mắt đen láy của A Chiêu chằm chằm ông, khiến ông chút chột mặt :

“Ngắn thì vài năm, dài thì vài chục năm… hoặc vài trăm năm.”

 

Mắt A Chiêu trừng to:

“Lâu ?”

 

“Haha, thực cũng lâu , mấy trăm năm đối với yêu tộc và tu tiên các ngươi cũng chỉ như cái chớp mắt thôi.”

Đông Hoàng Xuyên Hải gượng.

 

A Chiêu: “…”

 

Cô bé giơ ngón tay đếm đếm, mặt sa sầm xuống:

“Vài trăm năm… lâu thật.”

 

thì cô bé vẫn đến mười tuổi mà.

 

Lúc , một bàn tay ấm áp đặt lên đầu cô bé.

A Chiêu ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của a nương.

 

Lý Kinh Tuyết an ủi:

“Tiểu Hôi thông minh, chỉ vài năm là .”

 

Nghe , A Chiêu càng cảm thấy tuyệt vọng hơn:

“Con dạy nó nhận chữ bao lâu mà nó còn chẳng nhớ nổi.”

 

Lý Kinh Tuyết: “…”

Nàng an ủi thế nào nữa.

 

“Vù ~”

Một cơn gió nhẹ thoảng qua.

 

Khóe mắt A Chiêu thoáng thấy một mảng đỏ, cô bé vô thức đầu , liền thấy một bông hoa đỏ rực như lửa, to bằng bàn tay đang xuất hiện mặt .

 

A Chiêu ngẩn :

“Cái là…?”

 

Bông hoa đỏ nghiêng về phía cô bé, như đang hiệu bảo cô bé đưa tay .

 

A Chiêu do dự giây lát, đó chìa tay nhỏ .

Bông hoa đỏ rời khỏi cành, nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay cô bé.

 

Chứng kiến cảnh , mắt Đông Hoàng Xuyên Hải lập tức trợn to:

“Cái… cái gì? Đó là Phù Tang hoa ?

Thần Thụ Phù Tang đích tặng cho tiểu cô nương một đóa Phù Tang hoa!!”

Loading...