A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 314: A Huynh Xuất Hiện

Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:25:46
Lượt xem: 96

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu Bạch?”

A Chiêu thấy Tiểu Bạch để ý đến , bèn theo ánh mắt nó, hướng về cây Phù Tang Thần Thụ.

Cô bé kỹ càng, nhưng mãi vẫn phát hiện điểm gì khác thường.

 

Ánh mắt Tiểu Bạch dừng đóa Phù Tang hoa đặt bàn trong phòng.

Đóa hoa tỏa ánh sáng nhạt như ánh đom đóm, trong lòng nó thầm nghĩ:

Quả nhiên là cái cây đó đang ý đồ kỳ lạ.

 

“Đóa hoa giá trị d.ư.ợ.c dụng lớn.”

Tiểu Bạch với A Chiêu:

“Có cất nó ?”

 

Không cây Phù Tang đang định gì, hết nên cách ly đóa hoa khỏi tiểu cô nương mới .

 

A Chiêu chớp mắt, tiếp nhận lời nhắc nhở của nó.

Có vài loại d.ư.ợ.c liệu giữ độ tươi nhất định, cần cất trong ngọc hộp chế tác đặc biệt từ ngọc quý, bên trong còn khắc trận pháp để bảo quản.

 

Trước đây, A Chiêu loại ngọc hộp như .

giờ đây cô bé là “ giàu ”, loại ngọc hộp cô bé cả đống.

 

Cô bé lấy từ túi trữ vật của một chiếc ngọc hộp kích thước phù hợp, đặt đóa Phù Tang rực rỡ trong, chuẩn cất hộp túi trữ vật.

 

Tiểu Bạch động tác của cô bé, cất tiếng ngăn :

“Khoan .”

 

Động tác của cô bé khựng :

“Hửm?”

 

“Cất trong giới chỉ mà a cha ngươi tặng .”

Tiểu Bạch .

 

A Chiêu hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo, bỏ ngọc hộp trong giới chỉ a cha tặng .

 

Sau khi cất hộp xong, vô bé mới hỏi:

“Tại để giới chỉ a cha tặng?”

 

“... Hoa của Phù Tang Thần Thụ khá đặc biệt, giới chỉ a cha ngươi tặng phẩm chất cao hơn, khả năng bảo quản cũng hơn.”

Tiểu Bạch im lặng một lúc đáp.

 

Không hẳn là nó dối.

Quả thật giới chỉ phẩm chất cao hơn nhiều so với mấy túi trữ vật mà Tô Vi Nguyệt cho cô bé.

Dĩ nhiên, ngoài khả năng bảo quản hơn, khả năng phòng ngự cũng thuộc hàng nhất lưu.

Nếu sự cho phép của chủ nhân, thứ bên trong “giở trò” cũng .

 

“Được , khuya , mau ngủ .”

 

Tiểu Bạch ngáp dài, chạy về phía chiếc giường mềm mại, co bốn chân bật mạnh một cái, nhảy lên giường, lăn một vòng tìm tư thế thoải mái để xuống ngủ.

Ngủ nhanh ngủ nhanh, thôi tiểu nha đầu sẽ hỏi mấy câu kỳ quặc gì nữa.

 

May mắn , A Chiêu hỏi thêm gì.

Cô bé cởi áo khoác ngoài, leo lên giường ngủ.

 

Một một thú, một đêm mộng mị.

 

Khi bầu trời phương đông còn kịp hửng sáng, A Chiêu quen thói mở mắt, nhanh nhẹn dậy, mang giày, mặc áo, cầm thanh Thu Ý kiếm bên giường ngoài luyện kiếm.

 

Vừa đẩy cửa , cô bé thấy âm thanh kiếm khí xé gió.

A Chiêu chớp mắt,  còn dậy sớm hơn cả ?

 

Cô bé đeo Thu Ý kiếm lưng, tò mò theo nơi phát âm thanh.

Khi đến một cổng Nguyệt Lượng, cô bé cẩn thận thò đầu , ánh mắt liền bắt gặp một thanh trường kiếm lóe sáng hàn quang.

 

Vân Nguyệt Minh vận bộ võ phục màu đen, tóc buộc cao, đang luyện kiếm.

Thanh trường kiếm trong tay linh hoạt như sinh mệnh, như một con rắn bạc mềm dẻo mang theo khí thế vô cùng sắc bén.

 

Mắt A Chiêu sáng lên:

“Lợi hại quá…”

 

Vân Nguyệt Minh sớm nhận sự mặt của tiểu cô nương, nhưng dừng , tiếp tục luyện Cửu Tiêu Kiếm Thuật.

 

Cửu Tiêu Kiếm Thuật thể công thể thủ, trận pháp biến hóa theo tâm ý sử dụng kiếm.

 

A Chiêu xem, gương mặt ngừng hiện lên vẻ kinh ngạc:

“Oa… thì trận công - thủ của một còn thể dùng như ? Học !”

 

Nửa canh giờ , Vân Nguyệt Minh thu kiếm, thở dài một , ánh mắt rơi lên cô bé đang ló đầu cổng Nguyệt Lượng:

“Ngươi cũng đến luyện kiếm buổi sớm ?”

 

“Chấp Kiếm~”

A Chiêu thấy Vân Nguyệt Minh phát hiện  , chạy lon ton đến. 

“Ngươi thật lợi hại, thể dạy ?”

 

Vân Nguyệt Minh đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu cô nương, chút quen.

Hầu hết tử đều sợ khi bà dạy họ luyện kiếm.

 

Bà vốn định từ chối, nhưng đối mặt với đôi mắt sáng rực , lời từ chối đến miệng biến thành:

“Ta dạy nghiêm đó.”

 

“Ta sẽ học thật chăm chỉ!”

Tiểu cô nương nắm chặt nắm tay, ánh mắt kiên định.

 

“Được.”

Vân Nguyệt Minh đồng ý với lời thỉnh cầu của cô bé.

 

Nửa canh giờ , mặt trời từ phương đông dần lên cao, mang ánh sáng rực rỡ soi khắp đất trời.

Nguyệt Tri Phù và hai khác ngáp dài, lượt khỏi phòng, chào hỏi vài câu.

Tai Nguyệt Tri Phù thính, nàng thấy âm thanh kiếm khí xé gió phía , liền về hướng đó.

Hai còn cũng thấy.

 

Hoa Dạ Ánh liếc mặt trời đang dần lên cao ở phía đông, ánh vàng như lòng đỏ trứng:

“Ai mà dậy sớm luyện kiếm ?”

 

Nguyệt Tri Phù từng luyện kiếm sáng sớm cùng A Chiêu, lên tiếng:

“Tiểu sư thúc tổ dậy luyện kiếm sớm như ?”

 

Tạ Nhất Cẩn khỏi cảm thán:

“Tiểu sư thúc tổ thiên phú, chăm chỉ hơn khác, chẳng trách tu vi tiến bộ nhanh đến thế.”

 

Thiên phú cộng với nỗ lực bản , ghen tị cũng nổi, chỉ còn bội phục.

 

, chúng cũng cố gắng mới .”  

Hoa Dạ Ánh đồng tình.

 

Ba chuyện về phía phát tiếng kiếm vang.

 

Bước qua cổng Nguyệt Lượng, họ liền thấy tiểu sư thúc tổ đang chăm chỉ luyện kiếm, bên cạnh là Chấp Kiếm trưởng lão mặt mũi lạnh lùng. 

 

Ba : “…”

 

Chấp Kiếm trưởng lão, phụ trách dạy tử luyện kiếm, lập tức phát hiện ba , ánh mắt lạnh như băng:

“Trời sáng , còn mau đến luyện kiếm.”

 

Ba rùng :

“Vâng!”

 

Mặt mày Hoa Dạ Ánh khổ sở, truyền âm cho hai :

“C.h.ế.t , quên mất là Chấp Kiếm trưởng lão cũng theo.

Đáng lẽ dậy sớm luyện kiếm mới đúng.”

 

Tạ Nhất Cẩn truyền âm đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-314-a-huynh-xuat-hien.html.]

“Không , đại sư còn đến, thì chúng .”

 

Nguyệt Tri Phù nhắc nhở :

“Đại sư là Nguyên Anh, cần luyện kiếm buổi sớm.”

 

Tạ Nhất Cẩn: “…”

À, quên mất.

 

“Ba các ngươi luyện thêm một canh giờ nữa.”

Chấp Kiếm trưởng lão lạnh lùng , vẻ mặt vô tình như băng.

 

Ba : ...

“Vâng.”

 

Cả ba đều rầu rĩ chán nản.

 

Tạ Nhất Cẩn:

“Đột nhiên thấy ghen tị với Vi Nguyệt sư thúc tổ quá.”

 

Hoa Dạ Ánh:

, phù tu chắc cần dậy sớm luyện kiếm.”

 

Nguyệt Tri Phù:

phù tu thường xuyên thức trắng đêm.

Ta từng thấy Vi Nguyệt sư thúc tổ và tử Thiên Cơ Môn liên tiếp mấy ngày liền chợp mắt để vẽ phù.”

 

Hai còn : “…”

Thôi, hết ghen tỵ .

 

A Chiêu ba , âm thầm lắc đầu.

Tiểu Tạ bọn họ đúng là quá lười, mặt trời lên đến lưng mới chịu dậy luyện kiếm.

...

 

Trong hai ngày đó, A Chiêu và giả vờ chơi, rời khỏi hoàng cung Yêu tộc, dạo quanh Cửu Trọng thành.

 

Hai ngày , Đông Hoàng Xuyên Hải chuẩn xong d.ư.ợ.c liệu, mời Lý Kinh Tuyết đến giúp luyện đan.

Lý Kinh Tuyết dặn dò tiểu nhi nữ  chạy lung tung, hành động một , dặn dò đại nhi nữ thức đêm vẽ phù, đó mới phòng luyện đan.

 

A Chiêu vốn định theo a nương  phòng luyện đan, nhưng nàng từ chối.

Nàng bảo cô bé tìm a cha, dù bây giờ Diệp Phong Dương vẫn đang mất trí nhớ, ngoài A Chiêu , e rằng ai thể thuyết phục .

 

A Chiêu cũng thấy lý, liền ở .

 

Sau khi tiễn a nương  phòng luyện đan, tiểu cô nương cùng Lục Dao Phong dạo khắp Cửu Trọng thành, thỉnh thoảng ghé các tửu lâu lâu để dò hỏi tin tức, thỉnh thoảng chợ xem thể tìm thứ gì ho .

 

Liên tục mấy ngày, cô bé tìm thấy chút tung tích nào của a cha.

Gần đây, khắp Yêu tộc kiếm tu cường đại nào gây chuyện, cũng nơi nào xảy chuyện lạ.

 

“Phải , các ngươi ? Thái tử điện hạ trở về !”

 

“Thật ?”

 

“Thật đó, tằng tổ phụ của cữu cữu ruột của nhi nữ họ hàng tẩu tẩu của đường cô hộ vệ trong hoàng cung, rằng vài ngày bệ hạ đưa thái tử điện hạ về .”

 

“Nếu thật thì , đây ba vị yêu vương khác vẫn luôn cho rằng bệ hạ kế vị, ai cũng yêu hoàng cả.”

 

“Chuyện còn khó lắm, thái tử điện hạ giờ vẫn thể hóa hình.”

 

“Hở? Nguy .”

 

A Chiêu dựng tai vài câu, đang định tiếp thì Tiểu Bạch bên cạnh đột nhiên động đậy.

đầu con phố náo nhiệt:

“A Chiêu.”

 

A Chiêu cúi đầu nó.

 

Tiểu Bạch giơ một móng vuốt lông xù chỉ về phía :

“A của ngươi.”

 

A Chiêu theo hướng nó chỉ, thấy con phố qua tấp nập, ánh mắt quét một vòng nhưng thấy gương mặt quen thuộc nào.

 

A Chiêu ngơ ngác:

“A ?”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

Lúc , một thiếu niên ngoại hình bình thường, khí chất tầm thường, kiểu mà nếu ném đám đông sẽ lập tức biến mất thấy , đang từ cửa .

 

Thiếu niên bước , ánh mắt đảo qua tửu lâu một lượt thẳng lên lầu, tiến đến chỗ A Chiêu và Lục Dao Phong đang bên cửa sổ, đó kéo ghế xuống.

 

A Chiêu thiếu niên đột nhiên xuống bên cạnh, sững sờ, kỹ khuôn mặt ...  quen.

 

Cô bé sang Lục Dao Phong, dùng ánh mắt hỏi:

“Bạn ngươi ?”

 

Ánh mắt của Lục Dao Phong lóe lên chút bất lực:

“Mặc sư thúc tổ.”

 

Nghe , mắt A Chiêu mở to, đột nhiên đầu , chằm chằm thiếu niên với vẻ mặt như thể tin nổi:

“A ?”

 

Thiếu niên mỉm , đưa tay trái lên vuốt mặt, lộ gương mặt tuấn mỹ quen thuộc:

“Là .”

 

Mặt A Chiêu bừng sáng lên sự vui sướng:

“Sao a ở đây?”

 

Cô bé chợt nghĩ đến điều gì, liền quanh:

“A cha ?”

 

Cô bé thấy bóng dáng a cha, nghĩ rằng cũng hóa trang, bèn cố gắng tìm kiếm xem hoặc yêu nào giống .

 

“A cha…

Ừm, giải quyết vấn đề của .”

Đông Phương Mặc ngập ngừng một chút, đó .

 

A Chiêu:

“Giải quyết vấn đề? Giải quyết thế nào?”

 

Đông Phương Mặc: “…”

 

Cậu quanh một vòng:

“Nơi tiện chuyện.”

 

Thế là A Chiêu và Lục Dao Phong dẫn về hoàng cung, bố trí từng lớp trận pháp.

Đông Phương Mặc kể sơ lược chuyện sảy cho hai .

 

Hai : “…”

 

“A cha dùng Phù Tang Thần Thụ để khôi phục ký ức?”

A Chiêu vô cùng kinh ngạc, sang Tiểu Bạch: 

“Phù Tang Thần Thụ còn thể giúp khôi phục ký ức ?”

 

Tiểu Bạch: “…”

 

Giờ thì nó hiểu vì cái cây sức lấy lòng A Chiêu .

Có lẽ nó sợ a cha của cô bé sẽ chặt từng khúc.

 

“Chắc là …”

Tiểu Bạch cũng dám chắc lắm, chỉ đáp bâng quơ.

Loading...