A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 317: Dương Thần Thiên Tôn Là Một Tên Cặn Bã
Cập nhật lúc: 2025-10-24 04:35:24
Lượt xem: 83
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khuôn mặt còn mang vài phần bầu bĩnh của A Chiêu nghiêm , cô bé Hoa Dạ Ánh, hỏi:
“Không thương chứ?”
Hoa Dạ Ánh vội vàng lắc đầu:
“Không .”
Nàng sợ c.h.ế.t, cứ tưởng vô tình chọc giận tiểu sư thúc tổ, tiểu sư thúc tổ tức giận sẽ như sư phụ, rút kiếm c.h.é.m nàng…
À , tiểu sư thúc tổ sẽ dùng lôi phù đ.á.n.h nàng.
Thế nhưng, tiểu sư thúc tổ phát hiện sự tồn tại của ma khí, bản nàng nhận .
Có nàng thật vô dụng ? Hoa Dạ Ánh chột , càng cảm thấy áy náy.
Chấp Kiếm trưởng lão và đại sư tin tưởng nàng nên mới giao trọng trách chăm sóc tiểu sư thúc tổ cho nàng.
Vậy mà nàng những bảo vệ tiểu sư thúc tổ, ngược còn để tiểu sư thúc tổ bảo vệ .
Nàng còn từng chiến đấu với Ma tộc suốt năm năm ở Tây Châu…
Càng nghĩ, Hoa Dạ Ánh càng thấy áy náy, hình như nàng thật sự vô dụng.
“Tiểu Hoa.”
Giọng của tiểu cô nương kéo nàng trở về hiện thực.
Hoa Dạ Ánh cúi đầu, đối diện với ánh mắt sáng rực của cô bé.
Tiểu cô nương giải thích:
“Vừa thấy luồng ma khí đó ‘vèo’ một cái lao đến, kịp nhắc nhở ngươi.
Đừng sợ, sẽ tùy tiện đ.á.n.h .”
Hoa Dạ Ánh ngờ tiểu sư thúc tổ chủ động giải thích, nàng đáp:
“Ta sợ, tiểu sư thúc tổ thể đ.á.n.h chứ.”
A Chiêu liếc nàng, :
“ ngươi rõ ràng cái vẻ mặt ‘tại tiểu sư thúc tổ đ.á.n.h , sợ quá’.”
Cô bé thấy rõ rành rành luôn.
“...Ha ha.”
Hoa Dạ Ánh im lặng một lát, đó gượng hai tiếng đầy ngượng ngùng.
Mắt của tiểu sư thúc tổ thật quá tinh tường.
“Yên tâm , sẽ để chuyện trong lòng .”
Tiểu cô nương nghiêm túc , hai tay đan .
Hoa Dạ Ánh: …
Nàng do dự một chút mới :
“Vậy… đa tạ tiểu sư thúc tổ?”
Tiểu sư thúc tổ cứu nàng, nàng nên cảm tạ mới .
“Không gì.”
Đôi mắt của tiểu cô nương cong lên như hai vầng trăng non.
Cô bé ngừng một chút, Hoa Dạ Ánh vì lời mà nhẹ nhõm thở một , tiếp:
“Thật chỉ thấy ngươi quá căng thẳng nên mới đùa với ngươi một chút thôi, đừng để tâm nhé.”
Hoa Dạ Ánh: “…”
"Ong~"
Không đợi nàng thêm gì, ở phía xa xa, bộ ma khí đen kịt trong trận pháp diệt ma màu vàng kim tiêu diệt sạch sẽ, ánh sáng vàng kim của trận pháp cũng dần dần tan biến.
A Chiêu :
“Đi, chúng qua đó xem thử.”
Hoa Dạ Ánh theo bóng lưng đang rời của tiểu cô nương, bất lực mỉm , tiểu sư thúc tổ đúng là chu đáo quá .
A Chiêu điều khiển phi kiếm bay về phía trận pháp diệt ma, chẳng mấy chốc thấy .
Nguyệt Tri Phù và Tạ Nhất Cẩn đang nắm chặt trường kiếm, cảnh giác đối đầu với một yêu nữ đỏ rực.
A Chiêu vô thức liếc qua, thấy yêu nữ đỏ rực , mí mắt cô bé liền giật giật, trong lòng thầm nghĩ:
Yêu nữ đỏ rực như , chẳng lẽ cũng giống a cha mắt đỏ, là đang phát điên ?
Ý nghĩ đó còn dứt, cô bé đối diện với một đôi mắt phượng đỏ tươi trong suốt.
Tiểu cô nương lập tức cảnh giác, thu kiếm, nhảy từ trung xuống, đáp ngay mặt Nguyệt Tri Phù và Tạ Nhất Cẩn:
“Tri Phù, tiểu Tạ, nàng là ai?”
Ánh mắt A Chiêu rời khỏi yêu nữ đỏ rực .
“Tiểu sư thúc tổ.”
Nguyệt Tri Phù sớm tiểu sư thúc tổ đến gần, ngờ cô bé trực tiếp chắn mặt hai , vội vàng bước lên phía hai bước chắn nàng :
“Nàng đột nhiên xuất hiện, tạm thời rõ là địch nhân bằng hữu.”
Bảo nàng địch, nhưng xuất hiện tay tấn công hai họ.
Bảo nàng bằng hữu, khi luồng ma khí suýt chạy thoát, chính yêu nữ tay tiêu diệt nó.
việc nàng diệt ma khí cũng nghĩa nàng là bằng hữu, vì Nguyệt Tri Phù và Tạ Nhất Cẩn vẫn vô cùng cảnh giác với yêu nữ mặt.
Bị Nguyệt Tri Phù và Tạ Nhất Cẩn bất ngờ chắn ở phía , A Chiêu: …
Tạ Nhất Cẩn lớn tiếng hỏi yêu nữ :
“Ngươi là ai? Vì tập kích bọn ?”
Yêu nữ áo đỏ hai tu sĩ Trúc Cơ đang bảo vệ một tiểu cô nương ẩn giấu tu vi, khỏi nhướn mày.
Ánh mắt nàng lóe lên một tia hứng thú, nàng :
“Các ngươi xem, các ngươi lập trận pháp kỳ lạ thế trong hoàng cung, là bệ hạ cho phép ?”
“ .”
Tạ Nhất Cẩn lớn tiếng đáp, một tay cầm kiếm, một tay lấy lệnh bài hoàng cung yêu tộc mà Đông Hoàng Xuyên Hải đưa .
Yêu nữ áo đỏ thấy lệnh bài trong tay , ánh mắt lướt qua eo của Nguyệt Tri Phù, bật khẽ:
“Thì là khách của bệ hạ.”
Nguyệt Tri Phù và Tạ Nhất Cẩn đang cố giữ tâm thần định, nhưng khi thấy nụ của nàng , tâm thần bỗng chấn động.
Đẹp quá, nụ thật !
“Tiểu sư thúc tổ, Tri Phù, lão Bách!”
Giọng của Hoa Dạ Ánh vang lên từ trung, nàng thu kiếm nhảy xuống, đáp mặt hai .
Nguyệt Tri Phù và Tạ Nhất Cẩn chấn kinh, lập tức tỉnh táo .
Nguyệt Tri Phù nhận nguyên nhân nhanh, thấp giọng quát:
“Đừng mặt nàng ! Nàng thi triển mị thuật với chúng !”
Tạ Nhất Cẩn vội dời ánh mắt khỏi khuôn mặt của yêu nữ, y phục của nàng .
Yêu nữ áo đỏ , càng lớn hơn:
“Chỉ đối phó với hai tu sĩ Trúc Cơ, cần gì dùng đến mị thuật.”
Tạ Nhất Cẩn tin:
“Ngươi dùng mị thuật, tại bọn thấy ngươi , tâm liền loạn nhịp như ?”
Nói đến đây, như chợt hiểu điều gì, sắc mặt đại biến:
“Chẳng lẽ ngươi hạ độc bọn ?”
Nguyệt Tri Phù: …
Hoa Dạ Ánh mới đến hô lên:
“Chắc chắn là !
Trong lòng hai các ngươi chỉ linh kiếm, thể vì thấy nữ nhân xinh mà động tâm chứ!
Nhất định là trúng độc nên tâm mới loạn nhịp! Mau uống giải độc đan !”
Nghe những lời của Tạ Nhất Cẩn và Hoa Dạ Ánh, nụ mặt yêu nữ áo đỏ đông cứng .
Quả nhiên, kiếm tu dù già trẻ, đều đáng ghét như .
Đột nhiên, yêu nữ áo đỏ như cảm nhận điều gì, nàng ngẩng đầu về phía trung, đối diện với gương mặt lạnh nhạt cảm xúc của Vân Nguyệt Minh đang phi kiếm.
Yêu nữ áo đỏ lộ vẻ bất ngờ, khẽ “ý” một tiếng, hình lóe lên, nữa xuất hiện bên cạnh Vân Nguyệt Minh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-317-duong-than-thien-ton-la-mot-ten-can-ba.html.]
“Nguyệt Minh, ngươi ở đây?”
Giọng điệu nàng vô cùng mật, trông vẻ quen thuộc với Vân Nguyệt Minh.
“Đan Nhạc điện hạ.”
Vân Nguyệt Minh chắp tay hành lễ.
“Ái chà, chúng như , cần đa lễ…”
Nàng đưa tay, định đỡ Vân Nguyệt Minh dậy.
phi kiếm chân Vân Nguyệt Minh nghiêng sang một bên, mang tránh xa khỏi tay Đan Nhạc.
Bàn tay Đan Nhạc khựng giữa trung, nàng mỉm thu tay về:
“Nguyệt Minh, ngươi vẫn xa cách như nhỉ.”
Vân Nguyệt Minh nàng , thản nhiên :
“Chúng thiết lắm.”
Đan Nhạc: …
Vân Nguyệt Minh nàng nữa, thu kiếm hạ xuống đất, mặt bốn A Chiêu:
“Không ai thương chứ?”
Ba Nguyệt Tri Phù đồng loạt lắc đầu.
A Chiêu từ phía ba ló đầu , tò mò hỏi:
“Chấp Kiếm, ngươi quen yêu nữ đó ?”
“Ta tên là Đan Nhạc, là một con hồ ly, là bằng hữu thiết của Nguyệt Minh.”
Giọng mềm mại vang lên bên cạnh khiến giật thót một cái.
A Chiêu đầu , đối diện với đôi mắt đỏ rực .
Vì cách gần, cô bé phát hiện đôi mắt đỏ giống với đôi mắt đỏ điên loạn của a cha.
Đôi mắt mang theo ý , tựa như hồng ngọc thượng phẩm, trong suốt sáng ngời, vô cùng .
Còn đôi mắt đỏ của a cha khi phát điên vô cùng vẩn đục, như một vũng nước đục ngầu.
Hai sắc đỏ khác biệt.
“Ái chà, tiểu xinh quá, tỷ tỷ đây thích nhất là xinh đấy.”
Đan Nhạc mỉm hiền hòa, giọng mềm mại như mang theo móc câu:
“Muội theo tỷ về nhà ?”
“Đa tạ, tỷ cũng xinh .”
A Chiêu cất giọng non nớt:
“ nhà , với tỷ .”
Đan Nhạc bất ngờ vì câu trả lời nghiêm túc, ngẩn một chút bật .
Nụ như trăm hoa nở rộ giữa tiết xuân còn se lạnh, khiến kinh diễm và thể rời mắt.
“Thật đáng yêu.”
Đan Nhạc , đưa tay định xoa đầu A Chiêu.
“Đó là nhi nữ của Dương Thần Thiên Tôn.”
Giọng của Vân Nguyệt Minh vang lên đúng lúc.
Bàn tay trắng như ngọc, móng tay sơn đỏ của Đan Nhạc khựng giữa trung khi sắp chạm đến đầu A Chiêu.
Vài nhịp thở .
Đan Nhạc nhanh chóng thu tay về, khuôn mặt xinh hiện lên vẻ thể tin nổi, nàng hỏi A Chiêu:
“Cha ngươi là Dương Thần?”
“ .”
A Chiêu gật đầu.
“Đạo hữu quen a cha ?”
“Tất nhiên.”
Đan Nhạc nghiến răng phun hai chữ, gương mặt như ngọc trở nên vặn vẹo:
“Hắn nhi nữ ?”
A Chiêu: …
Sao cô bé cảm giác như nàng thù với a cha ?
Lục Dao Phong cùng Vân Nguyệt Minh: …
Ba Hoa Dạ Ánh: …
Lời giống như một tin động trời .
Chẳng lẽ vị từng thích Dương Thần Thiên Tôn, yêu mà , giờ chấp nhận nổi chuyện nhi nữ?
Nếu là như , lát nữa khi gặp Mặc sư thúc tổ và Vi Nguyệt sư thúc tổ, chẳng nàng sẽ càng chịu nổi ?
“Ha ha, ở đây thế ?”
Lúc , giọng vui vẻ của Đông Hoàng Xuyên Hải vang lên bên cạnh.
Ông xong việc đến xem tình hình, vững liền nhận khí chút bất thường.
Nhìn quanh một vòng, thấy nét mặt mỗi một kiểu, ông nhanh chóng chú ý đến gương mặt chút vặn vẹo của Đan Nhạc, tim khẽ "thịch" một cái, vội vàng lên tiếng:
“Lão phu giới thiệu một chút, vị là tộc trưởng tộc Thanh Khâu, Đan Nhạc.
Đan Nhạc, mấy vị là khách quý đến từ Kiếm Tông.
Vị là Minh Chiêu đạo hữu, cứu A Thương.
Còn vị là Vân Nguyệt Minh đạo hữu, Chấp Kiếm trưởng lão của Kiếm Tông.”
Đông Hoàng Xuyên Hải giới thiệu sơ qua hai bên, gần như ám chỉ rõ với Đan Nhạc rằng:
Đây là kiếm tu của Kiếm Tông, đừng gây rắc rối với họ.
Đan Nhạc thở dài:
“Bệ hạ, chúng quen .”
Đông Hoàng Xuyên Hải:
“...Quen là , quen là , đừng hiểu lầm gì cả.
Họ là khách quý của .”
Bốn chữ “khách quý của ” ông nhấn nặng.
Đan Nhạc cũng hiểu ý, ánh mắt nàng rơi lên khuôn mặt A Chiêu:
“Ngươi thật sự là nhi nữ của Dương Thần? Sao hai cùng họ?”
“Tuy cùng họ, nhưng Dương Thần Thiên Tôn đích thực là a cha .”
A Chiêu trả lời.
Nắm đ.ấ.m của Đan Nhạc khẽ siết :
“Tên khốn đó dựa cái gì mà một nhi nữ xinh như !”
Mấy Lục Dao Phong đang dựng tai hóng chuyện:
Hả???
“Đạ tạ vì lời khen. Đạo hữu cũng xinh .”
A Chiêu mỹ nhân khen ngợi thì vô cùng vui vẻ, còn bổ sung thêm:
“A nương cũng xinh đó.”
“Khốn kiếp!”
Đan Nhạc buột miệng mắng.
A Chiêu: “???”
Mắt cô bé ánh lên vẻ ngơ ngác, cô bé nhầm điều gì ?
“Gặp nữ nhân là c.h.é.m một kiếm, mà đạo lữ, còn cả nhi nữ?
Không đúng! Tại nương ngươi thích loại nam nhân đó chứ?”
“…”
A Chiêu im lặng một lúc, Đan Nhạc dường như thể chấp nhận nổi chuyện , do dự một hồi, :
“Thật a cha cũng khá mà.”
Đan Nhạc tin.
A Chiêu tiếp:
“ mà, a cha và a nương đạo lữ.”
“Nhi nữ lớn thế mà cha nương ngươi còn đạo lữ?
Quả nhiên là một tên cặn bã.”