A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 352: Ai Dám Bắt Nạt A Cha Ta?

Cập nhật lúc: 2025-11-30 11:13:12
Lượt xem: 58

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

A Chiêu a cha về Kiếm Tông một , cô bé vô cùng lo lắng, sợ sẽ gặp chuyện.

Ban đầu, cô bé định cưỡi kiếm đuổi theo, nhưng Vân Nguyệt Minh ngăn .

 

Vân Nguyệt Minh bảo với A Chiêu rằng, linh chu chạy hết tốc lực còn nhanh hơn tốc độ ngự kiếm của tu sĩ Kim Đan kỳ, nên cần cưỡi kiếm.

Thế là linh chu liền mở hết công suất, “vèo” một cái, ngay lập tức tăng tốc cực nhanh.

 

Những dãy núi mờ ảo nơi chân trời, Kiếm Tông dần hiện rõ mắt.

Chẳng bao lâu, trông thấy đại điện hùng vĩ của tông môn, cùng những bóng đang giao đấu kịch liệt trung đỉnh Tàng Kiếm phong.

 

Tô Vi Nguyệt hoảng hốt:

“Đánh ?”

 

Đông Phương Mặc nheo mắt, rõ hai đang giao chiến, đều là quen cả.

Hắn khẽ nhướng mày:

“Không a cha.”

 

Tô Vi Nguyệt bình tĩnh :

“Cũng , nếu là a cha, chỉ cần một kiếm là còn xác .”

 

A Chiêu dán mắt về phía đại điện tông môn, sợ bên trong xảy chuyện gì.

Một bàn tay dịu dàng xoa nhẹ lên đầu tiểu cô nương, A Chiêu , thấy Lý Kinh Tuyết đang mỉm .

 

Lý Kinh Tuyết dịu giọng an ủi:

“A Chiêu, đừng lo. Con tin đan d.ư.ợ.c luyện . Nếu mà…”

Nàng ngập ngừng.

“Nếu mà a cha con thật sự xảy chuyện, chúng còn thể đập ngất mà.”

 

A Chiêu ngẩn , đó mỉm rạng rỡ:

“Vâng, a nương đúng.”

 

Nếu a cha phát điên, thì cứ đập ngất xé phù truyền tống ngàn dặm mang a cha chạy thật xa, tránh để khác bắt nạt là .

 

“Ầm!”

 

Trên trung Tàng Kiếm phong, Đông Phương Thủ Chính kiếm khí của Tằng Khải Văn đ.á.n.h bay, rơi xuống ngọn núi gần đó, tạo một hố sâu khổng lồ.

 

Một t.ử xem hét to:

“Á á á! Ruộng t.h.u.ố.c của !”

 

Đồng môn bên cạnh vỗ vai an ủi:

“Dù linh d.ư.ợ.c trong đó cũng sắp héo rũ hết , đập nát cũng , đến lúc đó, còn cớ đòi bồi thường.”

 

Đệ t.ử mang vẻ mặt bi thương, lắc đầu :

“Ngươi hiểu, dù chúng héo rũ nhưng dồn bao tâm huyết đó, xem chúng như của .”

 

Đồng môn giơ ngón cái:

“Được đấy! Lát nữa nhớ hệt như thế, chắc chắn sẽ bồi thường gấp đôi.”

 

Đệ t.ử thế, mắt sáng rực:

“Thật ?”

 

Người tiếp lời:

“Ngươi còn thể rằng dù niên hạn t.h.u.ố.c cao, nhưng ngươi từng định nhổ bán, nuôi trăm năm, ngàn năm. Ngàn năm linh d.ư.ợ.c giá trị lắm đó…”

 

Đám t.ử bên cạnh đồng loạt tròn mắt.

Còn thể thế ? Học !

 

“Vù!”

Một bóng đen khổng lồ phủ xuống quảng trường.

Mọi ngẩng đầu , thấy một chiếc linh chu đang lơ lửng Tàng Kiếm phong, đó, “rầm” một tiếng, hạ thẳng xuống quảng trường.

 

Chúng tử: “???”

 

thấy linh chu xa lạ, ánh mắt liền lóe sáng, tay đặt lên chuôi kiếm, to:

“Là ai mà ngang ngược ? Tàng Kiếm phong cấm bay, dạy cho bọn họ một bài học…”

 

Còn dứt câu, thấy một bóng nhỏ từ boong linh chu nhảy thẳng xuống.

Bộ quần áo lấp lánh tiểu cô nương theo động tác nhảy mà ánh lên rực rỡ.

Bóng nhỏ đáp vững xuống đất, chẳng buồn liếc ai, lập tức xách váy, đôi chân ngắn chạy như bay về phía đại điện tông môn.

 

Chúng tử: “???”

Tiểu sư thúc tổ?

 

Ngay đó, Vân Nguyệt Minh và những khác cũng lượt bước xuống từ linh chu.

 

Vân Nguyệt Minh đảo mắt quanh, hỏi:

“Chấp Pháp trưởng lão ?”

 

t.ử trả lời:

“Bẩm Chấp Kiếm trưởng lão, Chấp Pháp trưởng lão đang trong điện.”

 

Vân Nguyệt Minh khẽ gật đầu, tỏ vẻ rõ, lát nữa nộp phạt thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-352-ai-dam-bat-nat-a-cha-ta.html.]

“A Cha!”

A Chiêu chạy ào đại điện tông môn, thấy Diệp Phong Dương giữa điện, liền lao đến mặt , căng thẳng hỏi:

“A cha thương ? Có ai bắt nạt a cha ?”

 

Nói , đôi mắt đen láy của cô bé cảnh giác khắp những còn trong điện.

 

Mọi : “…”

Ơ… gì thế? Ai dám bắt nạt chứ?

 

Diệp Phong Dương đưa tay xoa nhẹ đầu nhi nữ, ôn hòa đáp:

“Không .”

 

Hắn dừng một chút, đó thêm:

“Chuyện giải quyết .”

 

A Chiêu chớp mắt:

“Thật ạ?”

 

Diệp Phong Dương khẽ gật đầu.

A Chiêu sang Cư Chính An, dò xét bằng ánh mắt.

 

Cư Chính An lập tức bước đến:

“Tiểu sư thúc, thiên tôn chứng minh sự trong sạch của . Người yên tâm , chúng ở đây, ai dám bắt nạt thiên tôn cả.”

 

Nghe , A Chiêu thở phào nhẹ nhõm:

“Vậy thì quá.”

 

Cư Chính An cô bé ngoan ngoãn mà tay ngứa ngáy xoa đầu, nhưng nghĩ đến uy nghi của sư thúc tổ, đành cố nhịn xuống.

 

Hắn sang :

“Tiểu sư thúc, chắc là và thiên tôn cũng mệt , nên về nghỉ ngơi . Những chuyện phía tiện để trẻ con ở đây.”

 

A Chiêu:

“Ta mệt mà.”

 

Cư Chính An: “…”

 

Hắn Diệp Phong Dương, cúi xuống nhỏ:

“Ta mệt, con với về nghỉ nhé?”

 

A Chiêu kỹ khuôn mặt của a cha, thấy biểu hiện gì lạ, nhưng cô bé nghĩ chắc là a cha dọa sợ .

Là nhi nữ hiểu chuyện, yêu cầu của a cha, tất nhiên cô bé nỡ từ chối.

 

“Được , con với a cha.”

 

Nói , cô bé sang Cư Chính An dặn dò:

“Nhớ mắng cho kẻ dám bắt nạt a cha một trận trò nhé!”

 

Cư Chính An: …

“Được.”

 

Quả nhiên, tiểu sư thúc lanh lợi như , thể tâm tư của chứ…

 

A Chiêu nắm tay Diệp Phong Dương, đang định rời , ánh mắt cô bé vô tình rơi lên cây ngọc như ý trắng tinh tỳ vết trong tay còn của a cha.

Ngọc như ý to cỡ cánh tay trẻ nhỏ, trong suốt, ấm áp, sáng bóng vô cùng.

 

A Chiêu tò mò:

“A cha, cái là gì ?”

 

“Là Khu Ma. Là pháp bảo do môn chủ Thiên Cơ Môn luyện , dùng để kiểm tra xem trong ma khí .”

Diệp Phong Dương đáp.

 

A Chiêu món bảo vật xinh , chút động lòng:

“Con sờ thử ?”

 

Trông thật là sờ một cái.

 

Diệp Phong Dương khẽ , đưa ngọc như ý cho cô bé, hiệu cứ tùy ý.

A Chiêu vội chạm , tiên ngắm kỹ một lúc.

Thân ngọc đơn giản, tay cầm mài bóng, khắc mây lành, đầu chạm hoa sen nửa nở giữa tầng mây.

 

Tiểu cô nương đưa tay , định chạm nó.

lúc , một bóng trắng chợt lao từ bên ngoài đại điện.

 

“A Chiêu!”

 

A Chiêu tiếng kêu, vô thức đầu .

Chỉ thấy Tiểu Bạch như một mũi tên rời cung phóng thẳng đến, nhảy lên, nhào lòng cô bé.

Do nó chạy quá nhanh, cú va chạm khá mạnh, cô bé theo bản năng ôm lấy nó, đẩy lùi mấy bước.

 

A Chiêu ôm Tiểu Bạch nặng trịch, cảm khái:

“Tiểu Bạch, ngươi béo lên ?”

 

Không thì nặng như thế chứ?

 

Loading...