A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 353: Cuối Cùng A Cha Đã Trở Lại Như Trước

Cập nhật lúc: 2025-11-30 11:13:27
Lượt xem: 62

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Bổn tọa béo chỗ nào chứ?”

Tiểu Bạch cô bé , liền tỏ vẻ vui.

“Ngược là ngươi đó, đừng chạy biến mà chẳng một lời, sợ c.h.ế.t khiếp.”

 

A Chiêu :

“Đây là Kiếm Tông mà, sẽ nguy hiểm .”

 

“Hừ.”

Tiểu Bạch khẽ lạnh một tiếng, tùy ý đảo mắt quanh các tu sĩ đang mang những vẻ mặt khác , ánh mắt nó dừng cây ngọc như ý trong tay Diệp Phong Dương.

“Ở đây nhiều , chúng ngoài .”

 

A Chiêu chẳng ý kiến gì, vui vẻ đáp:

“Được~”

 

Cô bé ôm lấy Tiểu Bạch nặng trĩu ngoài, quên mất chuyện định chạm cây ngọc như ý .

 

A Chiêu mấy bước, như nhớ điều gì, cô bé dừng , đầu gọi:

“A cha, thôi!”

 

Diệp Phong Dương cô bé, đó con thú lông xù trong tay nhi nữ:

“Được.”

 

Hắn đưa cây ngọc như ý trong tay cho Cư Chính An, cung kính đón lấy.

Một lớn một nhỏ nối rời khỏi đại điện tông môn.

 

Sau khi hai cha con rời , đại điện vốn yên tĩnh lập tức ồn ào hẳn lên:

“Nghe , Dương Thần thiên tôn cực kỳ cưng chiều tiểu nhi nữ của , còn tưởng chỉ là tin đồn, ngờ là thật.”

 

“Còn thật hơn cả châu báu chứ. Ngươi thấy cảnh thiên tôn một kiếm c.h.é.m bay cả tu sĩ độ kiếp .”

 

“Thiên tôn… hình như thiên tôn khá lời nhỉ?”

 

Mọi : “……”

 

Ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía câu , là một trưởng lão của Hợp Hoan Tông. Trong mắt bà còn lóe lên vẻ phấn khích.

Phải chăng là, khi tu Vô Tình đạo con, cũng trở nên nhân tính hơn?

 

Cư Chính An khẽ ho một tiếng, thong thả bước đến Nghiêm Vĩnh Thanh, tiện tay ném cây ngọc như ý cho ông .

Nghiêm Vĩnh Thanh động tác bất ngờ dọa đến giật thót, vội vàng luống cuống đỡ lấy.

 

Sau khi đón , ông vội vàng xem xét kỹ ngọc như ý, xác định sứt mẻ mới thở phào, ngẩng đầu trừng mắt với Cư Chính An:

“Cẩn thận chút ! Lỡ vỡ thì ?”

 

Cư Chính An ông bằng ánh mắt như kẻ ngốc:

“Ngươi hồ đồ ? Đây là pháp bảo cực phẩm đấy.”

 

Pháp bảo cực phẩm, dùng linh kiếm c.h.é.m cũng chắc thể c.h.é.m nát, mà rơi vỡ .

 

Nghe thế, Nghiêm Vĩnh Thanh mới sực nhớ .

Mặt ông đỏ bừng, nhưng vẫn cứng giọng :

“Dù thì cũng cẩn thận, nếu hỏng, ngươi đền nổi .”

 

Cư Chính An chẳng buồn đôi co:

“Không hỏng.”

 

Nghiêm Vĩnh Thanh: “……”

 

Cư Chính An mỉm hiền hòa, giọng nhẹ nhàng nhưng chẳng kém phần châm chọc:

“Giờ, chúng tính nốt món nợ còn nhé?”

 

Nghiêm Vĩnh Thanh nghênh cổ:

“Tính nợ gì?”

 

Cư Chính An lạnh:

“Trong khi các ngươi chẳng chứng cứ gì, dám kéo cả đám đến đây gây áp lực, bôi nhọ danh dự của Kiếm Tông và Dương Thần thiên tôn, chẳng lẽ nên tính món nợ ?”

 

“Vèo!”

“Vèo!”

“Vèo!”

 

Vừa dứt lời, mười mấy vị phong chủ Kiếm Tông im lặng từ nãy giờ liền đồng loạt rút kiếm.

Ánh kiếm lạnh lẽo lóe sáng, dù trong đại điện vẫn sáng trưng, ánh lạnh vẫn khiến nhức mắt.

 

Nghiêm Vĩnh Thanh thấy thế liền quát lớn:

“Cư tông chủ, ngươi định động thủ ?”

 

Cư Chính An liếc ông một cái, vẫn giữ nụ :

“Ai lão phu động thủ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-353-cuoi-cung-a-cha-da-tro-lai-nhu-truoc.html.]

“Ngươi , họ là ?”

Nghiêm Vĩnh Thanh chỉ mười mấy vị phong chủ đang cầm kiếm, mặt biểu cảm.

 

“À.”

Cư Chính An liếc họ một lượt, vẻ mặt đổi.

“Đó là để các vị thể bình tĩnh và kiên nhẫn xuống lão phu tính sổ thôi.”

 

“Ngươi…”

Nghiêm Vĩnh Thanh tức đến dựng râu trợn mắt.

 

“Nghiêm Môn chủ!”

Cư Chính An thẳng ông , nụ biến mất.

“Giờ ngươi thể yên lặng xuống chứ?”

 

Nghiêm Vĩnh Thanh há miệng định , nhưng thấy mười mấy phong chủ đang tỏa uy áp khủng khiếp lưng Cư Chính An.

Phải , Kiếm Tông tổng cộng một trăm lẻ tám phong, gần như mỗi phong chủ đều đủ sức nghiền nát những tông môn trung nhỏ bên ngoài.

Kiếm Tông, đúng là nhất tông môn danh xứng với thực.

 

Nghiêm Vĩnh Thanh đành xuống, mặt đầy nhẫn nhịn và nhục nhã, nghiến răng thầm mắng trong lòng.

Đáng c.h.ế.t, Kiếm Tông đáng c.h.ế.t!

Còn cả kẻ lừa đến đây trò hề , nhất định tha!

 

Cư Chính An thấy ông chịu , vuốt râu mỉm hiền hòa trở :

“Được , giờ chúng tính toán cho rõ ràng nhé.”

 

“Rầm!”

Lời dứt, cánh cửa đại điện vốn đang mở liền khép chặt .

 

A Chiêu ôm Tiểu Bạch cùng Diệp Phong Dương khỏi đại điện.

Vừa đến nơi, hai một thú liền mấy Lý Kinh Tuyết bao vây .

 

Tô Vi Nguyệt :

“Muội , a cha, ?”

 

Đông Phương Mặc nắm chặt chuôi kiếm:

“Có ai bắt nạt hai ?”

 

Tô Vi Nguyệt xổm xuống, kiểm tra tay chân của , kiểm tra lẩm bẩm:

“Không thương là , lẽ chúng nên theo mới đúng.”

 

Nói , nàng nhịn mà liếc về phía mấy t.ử đang canh giữ đại điện, ánh mắt đầy trách móc.

Lúc A Chiêu chạy , họ cũng định theo, nhưng ngăn cản, các t.ử canh cổng bảo  rằng tông chủ lệnh, ai đại điện.

Các t.ử cảm nhận ánh trách móc , thì ngó lên trời, thì xuống đất, dám đối mặt với nàng.

 

Tông chủ dặn kỹ, ai để lọt khỏi đại điện sẽ trừ bổng lộc tháng.

Họ còn đang tính dành tiền tháng để mua vỏ kiếm mới cho linh kiếm của , tất nhiên canh kỹ .

 

Còn việc Tằng phong chủ và Đông Phương gia đ.á.n.h , ngoài là đúng thôi, gây ảnh hưởng đến đại điện.

Về phần Dương Thần thiên tôn... họ ngăn cũng chẳng ngăn nổi.

 

Tiểu sư thúc tổ thì… cô nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ, , chắc chắn cố ý.

Hơn nữa, vì lo cho cha mà xông , đúng là một đứa trẻ hiếu thảo, chuyện hợp tình hợp lý.

Tông chủ chắc chắn sẽ trừ bổng lộc vì chuyện .

Chắc chắn là .

 

Lý Kinh Tuyết nhanh chóng quan sát nhi nữ và Diệp Phong Dương, thấy cả hai đều bình an mới yên tâm, đó dùng ánh mắt lời hỏi .

 

Diệp Phong Dương cảm nhận ánh , khẽ cất tiếng:

“Không .”

 

Ngừng một lát, thêm:

“Xin , khiến lo lắng.”

 

Vừa dứt lời, cả nhóm , kể cả A Chiêu, đều ngẩn .

 

Thấy thế, Diệp Phong Dương liền hỏi:

“Ta sai ?”

 

“Không ạ!”

A Chiêu lập tức đáp to, đó chạy đến ôm lấy chân a cha.

“A cha, cuối cùng cũng trở bình thường !”

 

A cha chính là chuyện như thế !

 

Diệp Phong Dương: “……”

Câu qua vẻ kỳ diệu quá…

 

Hắn xoa đầu cô bé:

“Đã khiến lo lắng, , sẽ cố gắng một cha , tròn bổn phận của .”

 

Loading...