A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 354: A Chiêu Muốn Dọn Đến Huyền Nguyên Phong
Cập nhật lúc: 2025-11-30 11:13:42
Lượt xem: 68
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt thấy lời của Diệp Phong Dương, vô cùng cảm động, a cha khi đầu óc bình thường đúng là quá .
A Chiêu cũng ngẩng đầu a cha, khuôn mặt tròn trĩnh nhỏ bé chút biểu cảm khó tả.
Diệp Phong Dương cảm thấy ánh mắt của tiểu nhi nữ khi chứa đầy những cảm xúc mà hiểu nổi.
A Chiêu a cha một lát, đó chìa bàn tay nhỏ , một tay nắm lấy tay , tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay :
“A cha, a cha đừng lo lắng nữa, con sẽ đối xử với mà.”
Diệp Phong Dương: “???”
“Dù a cha ngốc một chút cũng .”
A Chiêu bổ sung.
Chỉ cần đừng phát điên là .
Diệp Phong Dương: “…”
Hắn hiểu ý trong lời của nhi nữ, im lặng hồi lâu mới mở miệng:
“… Được.”
Nghe thấy câu trả lời , đôi mắt đen láy của tiểu cô nương cong thành hai vầng trăng nhỏ, nụ rạng rỡ vô cùng hài lòng.
Diệp Phong Dương: “…”
Hắn cảm thấy chắc là tốn nhiều thời gian mới thể đổi hình tượng của bản trong lòng tiểu nhi nữ.
“Được , chúng về thôi.”
A cha thoát khỏi ma chướng, A Chiêu cảm thấy bước chân cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Đôi chân ngắn của cô bé cất bước, hướng về tiểu viện giữa sườn núi Tàng Kiếm phong, nhưng Diệp Phong Dương ngăn cản.
“Đợi .”
A Chiêu dừng , ánh mắt đầy nghi hoặc a cha.
Diệp Phong Dương :
“Giờ nữa, chúng dọn về Huyền Nguyên phong .”
A Chiêu thấy ba chữ “Huyền Nguyên phong”, trong chốc lát ngẩn , kịp phản ứng.
“Huyền Nguyên phong rộng.”
Diệp Phong Dương với cô bé.
“Con thể tùy ý luyện kiếm ở đó, còn phòng luyện đan thượng hạng để con và a nương luyện đan.”
Hắn xong, ngẩng đầu Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt:
“Các con thể chọn một nơi thích Huyền Nguyên phong, xây động phủ riêng của các con.”
Đông Phương Mặc vui mừng:
“Đa tạ a cha!”
Huyền Nguyên Phong là ngọn núi duy nhất trong Kiếm Tông linh hạch và linh khí dồi dào, nếu ở đó, dù tu luyện, tu vi cũng sẽ tự tăng lên.
Điều quan trọng hơn là, hiện tại Đông Phương Mặc đang sống ở Yên Hỏa phong, nơi t.ử đông, là hỏa linh căn, vô cùng nóng nảy, ngày nào cũng đ.á.n.h .
Động phủ của Đông Phương Mặc ở Viêm Hỏa phong phá hỏng vô , cũng sửa vô .
Năm năm , chỉ bố trí một pháp trận phòng thủ đơn giản lên đường đến Tây Châu.
Giờ năm năm trôi qua, e là chẳng còn chút gì.
Được chuyển đến nơi linh khí sung túc và yên tĩnh như Huyền Nguyên Phong, quả là quá , cũng thể chuyên tâm tu luyện hơn.
Hơn nữa…
Đông Phương Mặc cúi chiếc nhẫn trữ vật ngón tay cái, tươi hớn hở, giờ cũng chút “tài sản” , ở nơi an vẫn hơn nhiều.
Tô Vi Nguyệt cũng từ chối lời đề nghị của Diệp Phong Dương. Trong đầu nàng nhanh chóng tưởng tượng hình dáng động phủ của Huyền Nguyên phong.
A Chiêu , liền giơ tay nhỏ lên:
“Con cũng xây một động phủ!”
Diệp Phong Dương tiểu nhi nữ, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên chút do dự.
“Được, xây cho A Chiêu một động phủ.”
Lý Kinh Tuyết xoa đầu cô bé.
A Chiêu vui mừng khôn xiết, nhảy tại chỗ mấy cái. Rồi chợt nghĩ điều gì, cô bé với a nương:
“Con xây động phủ cạnh động phủ của a nương!”
Đương nhiên, Lý Kinh Tuyết sẽ bao giờ từ chối nhi nữ, nàng dịu dàng đáp:
“Được, động phủ của chúng sẽ xây bên cạnh .”
“Vậy chúng mau về thu dọn đồ đạc, chuyển nhà !”
A Chiêu háo hức .
Lý Kinh Tuyết mỉm :
“Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-354-a-chieu-muon-don-den-huyen-nguyen-phong.html.]
A Chiêu liền kéo a nương, cùng a và a tỷ, vui vẻ thu dọn hành lý.
Chừng nửa canh giờ .
Tại đại điện Kiếm Tông, cánh cửa đóng chặt từ bên trong mở .
Rất nhiều mang gương mặt ủ rũ , sải bước nhanh xuống bậc đá, đến chân núi liền lập tức phi kiếm rời , hề đầu .
Các t.ử luôn canh chừng gần đó thấy , xôn xao bàn tán:
“Lúc đến thì hùng hổ như gà trống, thần khí bừng bừng, giờ nông nỗi .”
“Cần hỏi ? Tất nhiên là vì Dương Thần thiên tôn chứng minh sự trong sạch, chứng cứ rõ ràng, những lời đồn đều là giả. Chắc chắn tông chủ dạy cho bọn họ một bài học .”
“Một bài học á?”
Một t.ử theo bóng lưng của bọn họ, ngờ vực :
“Trông họ thương .”
“Đồ ngốc, ai dạy dỗ khác thì nhất định động thủ, đ.á.n.h lòng cũng là đánh.”
Người khẽ liếc đồng môn, thở dài, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, còn chút “hận sắt thành thép”:
“Bảo các môn phái khác cứ chê bai t.ử của Kiếm Tông chúng đầu óc. Ngươi sách nhiều .”
“Hừ!”
Đệ t.ử chê là “ đầu óc” bực dọc:
“Kiếm tu chỉ cần luyện kiếm giỏi là , sách gì?”
Đồng môn bên cạnh liếc đối phương một cái, lắc đầu, buồn thêm.
Hắn , nếu cãi với kẻ đầu óc, bản cũng sẽ trở thành như .
Nói chung, ngoài những mặt trong đại điện lúc đó, chẳng ai rốt cuộc bên trong xảy chuyện gì.
Phần lớn những từng đến gây chuyện đều im lặng như gà mổ thóc, dám tìm đến Kiếm Tông gây phiền phức nữa.
Không là do họ sợ Cư Chính An, sợ hãi vị Dương Thần thiên tôn trông vô hại .
Tất nhiên, cũng một cực kỳ bất phục.
Sắc mặt Nghiêm Vĩnh Thanh âm trầm, bước nhanh khỏi đại điện.
Cư Chính An mỉm tiễn ông :
“Nghiêm môn chủ, thong thả, tiễn.”
Nghiêm Vĩnh Thanh trừng mắt , lời nào, đầu rời .
Cư Chính An mái hiên của đại điện, vuốt râu, tâm tình vui vẻ :
“Thật , nếu những chuyện thế xảy thêm vài nữa, cũng tệ .”
Mười mấy phong chủ : “???”
“ mà… lão phu quên mất chuyện gì nhỉ?”
Động tác vuốt râu của Cư Chính An dừng , cố nghĩ nhưng vẫn chẳng nhớ nổi.
Hắn lắc đầu:
“Thôi, chắc chẳng chuyện gì quan trọng .”
Vừa dứt lời, Cư Chính An liền thấy Tằng Khải Văn xách theo Đông Phương Thủ Chính hôn mê bất tỉnh, trông t.h.ả.m hại vô cùng, lên quảng trường đại điện.
Cư Chính An: “…”
“Tông chủ!”
Tằng Khải Văn ném Đông Phương Thủ Chính xuống đất, :
“Ân oán giữa và Đông Phương đạo hữu kết thúc .”
Cư Chính An tứ chi vặn vẹo tự nhiên của Đông Phương Thủ Chính, gật đầu:
“Ừm, xem Đông Phương đạo hữu tận hứng. Đưa đến y quán đắt nhất Thiên Kiếm thành .”
Tằng Khải Văn:
“Rõ.”
Nam nhân mập mạp khom lưng, túm lấy phía cổ áo của Đông Phương Thủ Chính, xách ông xuống núi.
Nơi ông kéo lê ngang qua, để một vệt m.á.u dài đỏ tươi.
Cư Chính An vệt m.á.u kéo dài đó, khẽ cau mày, nhưng gì thêm.
Tằng Khải Văn luyện Sát đạo, g.i.ế.c là nể mặt lắm .
Nghiêm Vĩnh Thanh phi kiếm bay hơn trăm dặm mới dừng nghỉ ngơi.
Ông thu kiếm, đáp xuống đất, bực tức đá mạnh một cái cây bên đường.
Lá cây xào xạc rung động.
“Kiếm Tông!”
Nghiêm Vĩnh Thanh nghiến răng gầm lên.
“Hu hu~~~”
Một tiếng vang lên, lọt tai ông .
Nghiêm Vĩnh Thanh khẽ nhíu mày, đầu theo âm thanh, thấy phía xa, bên đường một đôi phu thê trẻ đang tán cây nghỉ ngơi.
Hình như nữ nhân gặp chuyện gì đó đau lòng, đang che mặt nức nở.