A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 356: Phụ Mẫu Thân Sinh Của A Chiêu Tìm Đến Cửa
Cập nhật lúc: 2025-12-02 05:23:20
Lượt xem: 46
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghiêm Vĩnh Thanh dẫn theo cặp tu sĩ tán tu một nữa đến Kiếm Tông.
Lúc , A Chiêu đang cùng a nương, a tỷ và a chọn chỗ thích hợp để xây động phủ của riêng Huyền Nguyên phong.
Không tốn quá nhiều thời gian, cô bé tìm nơi thích.
Đó là một sườn núi nhỏ bằng phẳng hướng về phía nam, bên cạnh một con suối nhỏ, cách đó xa còn một khu rừng trồng đủ loại linh quả.
Tiểu cô nương hỏi a cha mới , những cây linh quả đều là do năm xưa, trong lúc lịch luyện ở bên ngoài, Diệp Phong Dương mang từng cây về trồng.
A Chiêu , chớp chớp mắt:
“Lúc mười sáu tuổi ?”
Nghe đến ba chữ “mười sáu tuổi”, sắc mặt Diệp Phong Dương cứng , nhớ đến chuyện đây từng mặt tiểu nhi nữ rằng bản chỉ mới mười sáu tuổi.
Đông Phương Mặc lập tức nhớ đến dáng vẻ “a cha mười sáu tuổi” , khóe miệng khỏi giật giật. Khi còn trẻ, a cha đúng là cuồng ngạo, nhưng quả thật, tư cách để cuồng ngạo.
Chỉ là... so với khi , a cha bây giờ đổi quá nhiều .
Diệp Phong Dương ho nhẹ một tiếng:
“Không, là chuyện khi mười sáu tuổi.”
A Chiêu hỏi:
“A cha mang nhiều cây linh quả về thế , vì thích ăn linh quả ?”
“Không .”
Diệp Phong Dương lắc đầu.
“Là các sư , sư tỷ nhờ mang về.”
A Chiêu kinh ngạc:
“Các sư bá thích ăn linh quả ?”
Diệp Phong Dương im lặng một chút, dường như đang hồi tưởng điều gì, đó lắc đầu:
“Không thích, bọn họ đều bảo trồng ở Huyền Nguyên phong.”
“Hử?”
A Chiêu càng hiểu.
“Vậy thì là vì ?”
“Ai .”
Diệp Phong Dương khẽ xoa đầu tiểu cô nương.
A Chiêu a cha, hỏi thêm nữa.
Cô bé ngẩng đầu ngắm rừng linh quả ở phía xa, những cây linh quả khác đang nở những đóa hoa rực rỡ khác . Cô bé nghĩ, đợi đến lúc quả chín, hẳn sẽ ngon.
Và cô bé cũng sẽ vui.
A Chiêu bắt đầu lên kế hoạch xây động phủ của , chỗ là nơi ngủ, chỗ là phòng luyện đan, bên là sân luyện kiếm luyện võ, còn bên thì…
“Ầm rầm!”
Một tiếng sét từ trời vang lên.
A Chiêu đang hào hứng vẽ kế hoạch, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một tia sét chớp lóe lao nhanh xuống, rơi mặt Diệp Phong Dương. Hắn tia sét đang lóe sáng , duỗi tay chạm nhẹ.
Tia sét liền hóa thành một phong thư, rơi tay .
Lần đầu tiên A Chiêu thấy sét biến thành thư, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc.
“Hả? Còn thể như ?”
Diệp Phong Dương lướt qua, chỉ trong chốc lát xem xong nội dung thư từ Cư Chính An gửi đến. Lúc , ngay cả Dương Thần thiên tôn vốn luôn trầm cũng nhíu chặt mày.
Hắn tiểu cô nương, đó sang Lý Kinh Tuyết ở bên cạnh.
Lý Kinh Tuyết lập tức nhận lời , liền bước lên hai bước:
“Xảy chuyện gì ?”
Diệp Phong Dương , chỉ đưa phong thư cho nàng.
Lý Kinh Tuyết nhận lấy, cúi đầu xem.
A Chiêu nhón chân, cố xem trong thư gì.
A cha vẻ mặt như thế, chắc hẳn là chuyện lớn. dù cô bé nhón chân cao đến mấy, hình nhỏ bé vẫn thể thấy nội dung thư trong tay a nương.
Lý Kinh Tuyết thư xong, sắc mặt trở nên phức tạp, sang tiểu nhi nữ đang cố nhón chân xem trộm.
A Chiêu bắt quả tang cũng chẳng chút chột nào, dù thì cô bé cũng thấy gì. Cô bé kéo nhẹ tay áo a nương, hỏi:
“A nương, Chính An gì ?”
Tiểu cô nương cảm nhận trong tia sét khi nãy khí tức của Cư Chính An.
Lý Kinh Tuyết trả lời.
Trong lòng A Chiêu khẽ động, chợt đoán điều gì:
“Có liên quan đến con ?”
Lý Kinh Tuyết chậm rãi gật đầu:
“.”
A Chiêu hoảng hốt, vội vàng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-356-phu-mau-than-sinh-cua-a-chieu-tim-den-cua.html.]
“Dạo con ở Kiếm Tông, cũng chơi đùa với mấy tiểu bối khác, nếu họ gây chuyện, thể đổ lên đầu trưởng bối là con nha!”
Lý Kinh Tuyết: …
Diệp Phong Dương: …
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt bên cạnh cũng vô cùng tò mò, rốt cuộc trong thư gì, khiến cả a cha và a nương vẻ mặt nghiêm trọng đến thế?
“A Chiêu…”
Lý Kinh Tuyết khẽ gọi.
“Con…”
Nàng do dự thật lâu, vẫn tiếp .
Cuối cùng, Diệp Phong Dương nàng cất tiếng:
“Có tìm đến, tự xưng là phụ mẫu sinh của con.”
“Cái gì?”
“CÁI GÌ????”
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt kinh ngạc tột độ.
Họ gì ? Phụ mẫu sinh của ?
Hai lập tức sang tiểu cô nương, khuôn mặt mang nét trẻ con của cô bé hiện lên vẻ mờ mịt:
“Phụ mẫu ruột của con?”
“.”
Lý Kinh Tuyết gật nhẹ.
“Tạm thời chắc chắn hai đó thật là phụ mẫu sinh của con , nhưng họ tìm con lâu, còn mang theo vài món đồ khi con còn nhỏ.”
Nàng dừng một chút, đó thêm:
“Nữ nhân … trông giống con. Con gặp họ ?”
A Chiêu , cúi đầu đôi giày nhỏ của , gì.
Lý Kinh Tuyết thúc giục, để cô bé tự suy nghĩ.
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt vô cùng căng thẳng, đồng thời, trong lòng tràn ngập đầy nghi vấn, nếu thật sự là phụ mẫu sinh của , vì năm xưa xuất hiện Vực Diệt Tiên?
Bao suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu hai .
Lúc , tiểu cô nương vẫn đang đôi giày nhỏ, khẽ gọi:
“A nương.”
Lý Kinh Tuyết lập tức đáp:
“A nương đây.”
Nàng xổm xuống, thẳng nhi nữ, dịu dàng :
“Con thế nào?”
Tiểu cô nương trả lời, chỉ nhào lòng nàng, vòng tay ôm chặt cổ nàng.
Lý Kinh Tuyết ôm lấy hình mềm mại , sống mũi cay cay, khẽ vỗ về lưng con:
“A nương ở đây, đừng sợ, a nương sẽ luôn ở bên con.”
“Thật chứ?”
Tiếng cô bé nghẹn , giọng ồm ồm, cái đầu nhỏ vùi trong vai a nương, tránh để khác thấy rõ nét mặt của .
“Đương nhiên.”
Lý Kinh Tuyết một cách chắc chắn.
“Dù chuyện gì xảy , a nương vẫn sẽ ở bên A Chiêu, bên nhi nữ của a nương.”
“Con cũng sẽ luôn ở bên !”
Tô Vi Nguyệt , vội vàng , đó huých cùi chỏ Đông Phương Mặc.
Đông Phương Mặc đau điếng, ôm ngực, cũng lập tức phụ họa:
“A cũng sẽ ở bên !”
Dưới ánh của cả hai, Diệp Phong Dương cũng :
“Ta sẽ luôn ở bên A Chiêu, ở bên tất cả các con.”
Nghe , A Chiêu khịt khịt mũi, nhưng vẫn ngẩng đầu:
“Con… con gặp họ .”
Trước đây, A Chiêu từng mơ thấy chuyện về phụ mẫu sinh, cô bé khá tò mò. khi những gọi là phụ mẫu thật sự xuất hiện mặt, cô bé gặp.
Vì A Chiêu a nương, a cha, Tiểu Bạch, a tỷ, a , và cả a .
“Vậy thì gặp.”
Lý Kinh Tuyết khẽ vuốt mái tóc của nhi nữ, nhẹ nhàng .
“Hmm~”
lúc , Tiểu Bạch ngân nga bài hát vô danh đến, nó khi dạo một vòng Huyền Nguyên phong.
Lúc đặt chân đến đây, nó hào hứng chạy một vòng, bước , Tiểu Bạch cảm thấy khí xung quanh gì đó khác thường, liền dừng bước:
“Các ngươi ?”