A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 359: Lai Lịch Của Song Thân
Cập nhật lúc: 2025-12-02 05:24:06
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ta chỉ cần liếc mắt nhận con chính là nhi nữ của , là đứa con do sinh !”
Nữ tu kích động , đôi môi trắng bệch vì bệnh run run, trong đôi mắt đẫm lệ ánh lên tia sáng lấp lánh.
A Chiêu ngẩn nữ tu đang vui mừng đến rơi lệ mặt, một lời.
“Khụ khụ…”
Dường như nữ tu quá xúc động, nhất thời khó thở, ho sặc sụa, gương mặt vốn tái nhợt càng thêm trắng bệch.
Nam nhân bên cạnh thấy , vội vàng đưa tay xoa lưng cho nàng , giọng dịu dàng bất lực:
“Đừng kích động quá, nàng xem, dọa con sợ kìa.”
“Khụ… … chỉ là quá vui mừng thôi.”
Nữ tu lau mấy giọt lệ mặt một cách qua loa, mỉm A Chiêu.
“Chiêu Chiêu, mẫu dọa con sợ ?”
A Chiêu rụt lòng Lý Kinh Tuyết.
Nữ tu thấy , nụ khựng , A Chiêu đang tránh né, liếc sang Lý Kinh Tuyết đang ôm chặt cô bé, cuối cùng đưa mắt nam nhân bên cạnh.
Nam nhân khẽ thở dài, nắm lấy tay nàng , sang với :
“Chúng xuống chuyện chứ?”
Cư Chính An gật đầu:
“Phải, xuống .”
A Chiêu ở giữa Diệp Phong Dương và Lý Kinh Tuyết, đôi phu thê đối diện.
Nam nhân A Chiêu bằng ánh mắt hiền hòa:
“Ta việc phu thê chúng đột nhiên đến đây khiến các vị cảm thấy bối rối, lẽ các vị cũng nghi ngờ phận của chúng .”
Hắn khẽ, vẻ mặt đầy sự bất đắc dĩ:
“Xin cho phép tự giới thiệu, và cũng kể về chuyện của nhi nữ chúng .”
A Chiêu ôm chặt Tiểu Bạch, im lặng gì.
Nam nhân mỉm với cô bé, ôn tồn :
“Ta tên là Minh Hoa Chương, đạo lữ của là Tầm Mịch. Chúng đến từ một đại lục gọi là Phù Phong đại lục.”
Câu thốt , đều sững sờ.
Phù Phong đại lục?
Không của Hỗn Độn đại lục ?
Nghiêm Vĩnh Thanh ngơ ngác, chẳng hiểu gì cả.
Ông quanh một vòng, thấy ai cũng mang vẻ trầm ngâm, liền vội vàng theo, dáng đang “suy tư sâu sắc”.
Cư Chính An khẽ nhíu mày.
Cả tu chân giới đều rằng, thế giới chỉ Hỗn Độn đại lục, còn tam thiên tiểu giới, tam thiên trung giới, tam thiên đại giới, và phía tất cả là Tiên giới.
Mỗi giới đều đường thăng thiên riêng, tu thành tiên đều quy tụ về Tiên giới.
Theo ghi chép cổ, thời đại chiến tiên ma, Hỗn Độn đại lục vẫn còn thông với các đại lục khác.
cuộc chiến , các thông đạo sụp đổ, suốt vạn năm qua, còn ai từ đại lục khác đến.
Vậy mà giờ hai tu sĩ từ Phù Phong đại lục xuất hiện?
Tiểu Bạch đùi A Chiêu, qua chỉ là một linh thú nhỏ xinh đáng yêu.
trong lòng nó đang thầm nghĩ, là kẻ đó.
Minh Hoa Chương sang Diệp Phong Dương mang gương mặt lạnh lùng, đó tiếp tục :
“Ta và đạo lữ quen từ thuở nhỏ, cùng trưởng thành, đó kết thành đôi sự chứng giám của trưởng bối hai bên.
Hai chúng từng cùng chu du khắp nơi, đó sinh một nhi nữ đáng yêu.
Con bé sinh giữa mùa đông rét buốt, nên chúng đặt tên con là Chiêu, lấy ý từ câu ‘Chiêu chiêu như nguyện, tuế tuế an lan’, mong con sẽ ngày ngày như ý, năm năm bình an.”
Chiêu chiêu như nguyện, tuế tuế an lan…
A Chiêu lẩm nhẩm trong lòng, nhưng vẫn mở miệng.
Minh Hoa Chương để ý, tiếp tục kể:
“Sau khi con bé đời lâu, và đạo lữ kẻ thù phục kích.
Chúng cực kỳ xảo quyệt, trúng độc nặng, đạo lữ mới sinh con, nguyên khí hao tổn, thể yếu ớt.
Thấy thể bảo vệ con, Tầm Mịch bèn để linh thú khế ước của mang con rời .”
“Hai chúng ở ngăn địch, nhưng dù liên thủ vẫn thể đ.á.n.h chúng. Cuối cùng, Tầm Mịch đành thi triển cấm thuật, g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ thù.
Sau đó, hai chúng mang thương tích tìm con, nhưng Tầm Mịch phát hiện khế ước giữa nàng và linh thú biến mất, nàng cảm nhận sự tồn tại của nó nữa.”
“Tầm Mịch gần như phát điên, tìm con khắp nơi, nhưng vẫn kết quả.
Cuối cùng, nàng trọng thương, hôn mê. Ta đưa nàng về chữa trị, một tìm kiếm thêm mấy tháng.”
“Hai bên gia tộc đều quy động nguồn lực để tìm đứa bé, nhưng chẳng chút tung tích nào.
Mọi đều nghĩ đứa trẻ còn sống, nhưng cam lòng, vẫn tiếp tục tìm kiếm.”
“Cuối cùng, phát hiện một manh mối, ở cách nơi giao chiến trăm dặm, một khe núi, vách đá treo một mảnh vải vụn từ chiếc chăn quấn nhi nữ .
Ta vội vàng xuống đến đáy vực, nơi đó đầy rẫy hung thú đang c.ắ.n xé xác c.h.ế.t.”
“Ta điên cuồng lao g.i.ế.c sạch chúng, đó phát hiện thứ chúng đang ăn là một con linh dương, con .
Ta gần như ngã quỵ, nhưng vẫn tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng chỉ tìm thấy chiếc chăn nhỏ c.ắ.n rách nát, bên đầy máu.”
“Ta vẫn từ bỏ, tìm thêm hai tháng nữa, tìm đến khi ngã gục vì thương nặng.
Khi , một thuật sĩ bói toán nổi danh ở Phù Phong đại lục bói một quẻ cho chúng .
Thuật sĩ , chúng tìm còn ở thế giới , con bé đang sống ở một thế giới khác.”
“Sau đó, chúng mới , lúc con biến mất, bầu trời xuất hiện dị tượng Thất tinh liên châu, đáy khe núi xuất hiện một khe nứt gian nối đến đại lục khác.
Con cùng linh thú rơi đó.”
“Chúng đợi suốt bảy năm, đến Thất tinh liên châu thứ hai, mới thể qua khe nứt, tiến Hỗn Độn đại lục, nơi thông đạo đóng kín từ vạn năm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-359-lai-lich-cua-song-than.html.]
Minh Hoa Chương đến đây, mắt đỏ hoe, chằm chằm A Chiêu, sợ cô bé sẽ biến mất bất cứ lúc nào:
“May mắn , con vẫn bình an, còn trưởng thành thế …”
A Chiêu chạm ánh mắt của , lòng dâng lên cảm xúc lạ lẫm.
Minh Hoa Chương liếc sang Tiểu Bạch:
“Đứa nhỏ , trông giống mẫu của nó.”
Mọi : “…”
Tô Vi Nguyệt kìm , lên tiếng hỏi:
“Đạo hữu, ngài mẫu của Tiểu Bạch ?”
“Tất nhiên.”
Tầm Mịch run run đáp:
“Linh thú giống hệt linh thú khế ước của , Tầm Tuyết.
Lúc chia tay, nó cũng đang mang thai, nghĩ nó sẽ sống sót.”
“ khi đến Hỗn Độn đại lục, phát hiện vẫn cảm nhận sự tồn tại của nó. Lúc , mới nhận rằng Tầm Tuyết của vĩnh viễn rời xa ”
Nói đến đây, Tầm Mịch Tiểu Bạch với đôi mắt ngấn lệ.
“Ta ngờ còn thể gặp đứa con của nó.”
“Con của Tầm Tuyết vẫn luôn sống cùng nhi nữ của , khỏe mạnh.”
Những giọt lệ to như hạt đậu lăn dài xuống má nàng .
“Thật may mắn khi tìm cả hai con…”
Tô Vi Nguyệt nàng , cảm thấy khá quen mắt, dường như thấy ở đó , nhưng thể nhớ nổi.
Nàng tiếp tục hỏi:
“ là Tiểu Bạch luôn ở bên cạnh , nhưng chúng nó là linh thú gì. Đạo hữu thể rõ cho chúng ?”
Tầm Mịch khẽ lắc đầu, dùng khăn lau nước mắt:
“Thật khiến các vị chê . Ta cũng . Tầm Tuyết là linh thú nhặt trong một du hành.”
“Khi , nó chỉ nhỏ bằng bàn tay, vất vả lắm mới nuôi nó lớn…”
Nói đến đây, nước mắt của nàng rơi lã chã.
Tô Vi Nguyệt cảm thấy nhói trong lòng.
Đột nhiên nàng nhớ , cái cách nữ nhân rơi lệ, cái dáng vẻ yếu đuối của nàng , giống hệt Tô Nhược Sương lúc tỏ vẻ đáng thương mặt Tô gia.
Nghe xong lời của Tầm Mịch, suýt nữa Tiểu Bạch nhảy dựng lên mà hét lớn.
Những lời đều là bậy! Nó gì ‘mẫu ’ nào chứ!
Giờ phút , nó chắc chắn rằng, hai kẻ là đồ lừa đảo!
Tuy thấu phận thật của họ, nhưng chắc chắn là đại bịp bợm.
Tiểu Bạch cố gắng nhịn xuống, hiện tại nó vẫn mục đích của đối phương là gì.
Đông Phương Mặc vẫn vô cảm, thầm hỏi trong thức hải:
“Vương lão, những gì họ là thật ?”
Giọng Vương lão vang lên trong đầu :
“Lão phu chỉ là một tàn hồn, phân biệt lời thật giả. trong vô thế giới, quả thật một nơi gọi là Phù Phong đại lục.”
Đông Phương Mặc:
“Ông ngoài, bay quanh hai đó một vòng .”
“Hả?”
Một lát , Vương lão chợt hiểu , khẽ mắng thầm:
“Tiểu t.ử gian xảo.”
Đông Phương Mặc mỉm :
“Đó gọi là thông minh.”
Vương lão hừ lạnh, từ trong cơ thể bay .
Chỉ hai họ chuyện , cả cuộc trò chuyện đều trao đổi trong ý thức.
Vương lão hiện , Diệp Phong Dương lập tức nhận .
Ánh mắt A Chiêu cũng liếc thấy bóng dáng bán trong suốt .
Cô bé kinh ngạc ngước lên, cố gắng qua, nhưng Vương lão bay thẳng đến chỗ đôi phu thê đối diện, thẳng đến những tự xưng là phụ mẫu sinh của cô bé.
Lão bay vòng quanh họ hai lượt, đó mặt quỷ, phùng má trợn mắt, trông cực kỳ lố bịch.
Khóe môi A Chiêu khẽ nhếch lên, suýt bật .
Tầm Mịch thấy nhi nữ mỉm với , trong lòng mừng rỡ, định gì đó, nhưng kịp cất tiếng, giọng của Lý Kinh Tuyết vang lên:
“Tầm Mịch đạo hữu, vài câu hỏi.”
Tầm Mịch nàng, ánh mắt mang chút cảnh giác:
“Ngươi hỏi .”
Lý Kinh Tuyết mỉm :
“Trên vai Chiêu Chiêu một vết bớt hình hoa mai. Vết bớt đó ở bên trái bên ?”
Nghe câu hỏi , ánh mắt Tầm Mịch lóe lên vẻ hoảng loạn, đó lập tức che giấu, nhưng vì Lý Kinh Tuyết đang chằm chằm nàng , nên bỏ sót sự hoảng loạn .
Tầm Mịch lắp bắp:
“Bên… trái…”
Lý Kinh Tuyết vẫn mỉm , gì.
Tầm Mịch lập tức đổi giọng:
“À, , bên ! Vết bớt hình hoa mai của Chiêu Chiêu ở vai bên .”