A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 362: Tin Tức Từ Dưới Vực
Cập nhật lúc: 2025-12-09 04:00:14
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe lời của Lý Kinh Tuyết, Cư Chính An tỏ vẻ đồng tình, vuốt râu, :
“Tu chân giới rộng lớn, chuyện kỳ lạ gì mà chẳng . Người gặp cơ duyên kỳ ngộ nhiều kể xiết. Hôm nay, gặp may, ngày mai, cũng kỳ duyên. Đừng chỉ là lạc nơi tách biệt với thế gian.”
“Các ngươi thể tình cờ , thì khác cũng thể tình cờ .”
Nói đến đây, Cư Chính An dừng , bộ dạng nghiêm túc mà phóng đại:
“Nói chừng, đến cả Vực Diệt Tiên cũng từng xuống đáy chứ.”
Lý Kinh Tuyết cùng : “……”
Trải qua bao phong ba, Cư Chính An lập tức nhạy cảm phát hiện vài biến hóa nhỏ trong cảm xúc của họ. Diệp Phong Dương vẫn bình thản như thường, nhưng Lý Kinh Tuyết khẽ d.a.o động đôi chút.
Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc cũng cố gắng che giấu điều gì đó, song, vẫn thoát khỏi con mắt lão luyện của “lão hồ ly” Cư Chính An.
Động tác vuốt râu của chậm , trong đầu đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ vô lý.
Không, thể nào, đáy Vực Diệt Tiên đầy rẫy t.ử khí, sống sót ?
Không, chính xác hơn là, tu sĩ rơi Vực Diệt Tiên, còn mạng mà ?
Cư Chính An tự cố gắng thuyết phục bản , càng nghĩ càng cho rằng suy đoán đó thật hoang đường.
“Quao, Chính An, ngươi thật thông minh~”
Giọng mềm mại vang lên giữa đại điện tĩnh lặng khiến khựng .
Cư Chính An: “???”
Dù từng trải bao sóng gió, vẫn khỏi trừng to mắt vì kinh ngạc, đó theo bản năng về phía Diệp Phong Dương vẫn lạnh mặt đó.
Diệp Phong Dương nhận ánh mắt của , nhíu mày, tiểu nhi nữ đáng yêu của , đó Cư Chính An và Lục Dao Phong phía :
“Chuyện hệ trọng, tuyệt đối tiết lộ với bất kỳ ai.”
Hắn dừng một chút, yên tâm mà thêm:
“Để hạ cấm chế cho các ngươi.”
Cư Chính An:
“…… Được, phiền sư thúc tổ.”
Chuyện quả thật vô cùng trọng đại.
Tiểu sư thúc sinh ở đáy Vực Diệt Tiên ?
Vậy, rốt cuộc thế của cô bé là gì?
Không đúng, đáy Vực Diệt Tiên cả một thôn làng ư?
Chẳng lẽ năm đó, sư thúc tổ “tự kết liễu” bằng cách nhảy xuống Vực Diệt Tiên?
Nghĩ kỹ thì, công bằng mà , cách … đúng là hợp với tính khí phát điên bất thường của sư thúc tổ.
Theo nhận thức chung của tu chân giới, nếu sư thúc tổ thật sự nhảy xuống Vực Diệt Tiên, dù may mắn sống sót, cũng chẳng thể sống bao lâu trong nơi tràn ngập t.ử khí .
Có lẽ chính cũng ngờ, rằng gặp tiểu sư thúc…
Ừm, và cả gia đình cô bé nữa.
Suy nghĩ của Cư Chính An vẫn tiếp tục lang thang, càng nghĩ càng rối rắm.
Trong lúc suy nghĩ của Cư Chính An vẫn đang hỗn loạn, Diệp Phong Dương giơ tay, hạ cấm chế lên Cư Chính An và Lục Dao Phong, tuyệt đối cho phép họ tiết lộ bất cứ điều gì về việc A Chiêu từng sống đáy Vực Diệt Tiên.
Cho dù họ , miệng cũng sẽ phát âm thanh, và Diệp Phong Dương sẽ cảm ứng ngay lập tức.
Nếu cưỡng ép tìm hiểu, ví dụ như dùng Tra Hồn thuật thì ?
Vậy thì, chỉ khi đó thực lực cao hơn Diệp Phong Dương, mới thể phá cấm chế .
Cấm chế hạ xong, Cư Chính An lấy tinh thần, ánh mắt phức tạp về phía A Chiêu:
“Thật , cũng lý đấy. Nghĩ mà xem, các ngươi thể nơi đó, thì khác cũng khả năng chứ.”
“Cái đó…”
Đông Phương Mặc cất tiếng yếu ớt.
Mọi đều sang .
Đông Phương Mặc do dự một lúc, đó :
“Cái thôn đó… lẽ còn nữa.”
Đôi mắt đen láy của A Chiêu mở to.
Đông Phương Mặc giải thích:
“Muội và rời khỏi vực . Ta ở là vì tìm tung tích của phụ mẫu, nên nán đáy vực…”
Đông Phương Mặc nhớ cảnh tượng lúc đó, vẫn cảm thấy đáy Vực Diệt Tiên quỷ dị khó lường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-362-tin-tuc-tu-duoi-vuc.html.]
Hắn hít sâu một :
“Ta từng thử rời khỏi thôn. bất kể hướng nào, chỉ cần một đoạn, sẽ gặp một làn sương trắng. Khi sương tan , thấy ngay cạnh thôn.”
“Trong thời gian đó, vài trong thôn cũng thử rời . Ta cùng họ, nhưng vẫn màn sương trắng ngăn . Vài ngày , phát hiện thôn làng dần dần đổi, dân làng bắt đầu thấy nữa, và màn sương trắng ở xa cũng từ từ tiến đến gần.”
Đông Phương Mặc kể sơ tình hình lúc . Sau cùng, khi màn sương tiến đến quá gần, chạy đến trận pháp truyền tống và rời khỏi Vực Diệt Tiên.
“Đáy vực đang bài xích .”
Cư Chính An chắc nịch.
Đông Phương Mặc ngẩn :
“Bài xích ?”
“Có lẽ vì là ngoài.”
Cư Chính An , ánh mắt lóe lên tia suy tư:
“Nếu , lẽ những màn sương trắng đó… ý thức?”
Câu khiến ba Lý Kinh Tuyết, Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc cùng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Sương… ý thức ?”
“Yên tâm, nguy hiểm .”
Tiếng của Tiểu Bạch vang lên.
Mọi ánh lập tức dồn về phía sinh vật lông trắng tinh khiết .
Tiểu Bạch khẽ ngẩng cằm:
“ bổn tọa thể khẳng định, khi các ngươi rời khỏi, tuyệt đối sẽ còn ai thể nơi đó nữa.”
Tô Vi Nguyệt ngập ngừng, hỏi:
“Nếu nhảy xuống vực giống a cha, a nương, và thì ? Cũng ?”
Tiểu Bạch vung đuôi:
“Ồ, nhảy xuống Vực Diệt Tiên chỉ con đường c.h.ế.t thôi. Ba các ngươi thuần túy là may mắn.”
Mọi đều hiểu “ba ” là ai.
Tô Vi Nguyệt gượng:
“Vậy, rốt cuộc là mà Minh Hoa Chương và Tầm Mịch những chuyện đó?”
Tiểu Bạch:
“Câu hỏi .”
A Chiêu sang nó:
“Tiểu Bạch, ngươi lai lịch của hai đó ?”
Thân thể Tiểu Bạch thoáng cứng :
“Không . Chắc hẳn họ dùng pháp thuật đặc biệt, hoặc pháp bảo chuyên khắc chế Bạch Trạch.”
Đông Phương Mặc tiếp:
“ vẻ mặt của Minh Hoa Chương và Tầm Mịch, lẽ họ phận thật của ngươi.
Nếu , Tầm Mịch chẳng mẫu của ngươi là linh thú khế ước của ả .”
“Hừ, dù cũng lộ đuôi. Kế tiếp, chúng cứ đợi mà xem, sớm muộn gì cũng lôi kẻ phía ánh sáng.”
Tiểu Bạch khẽ lạnh, tiếp:
“Đã diễn kịch thì chúng cứ cùng họ diễn một vở cho trọn vẹn.”
Đông Phương Mặc lập tức hứng thú, diễn kịch ?
Khoản kinh nghiệm.
Khi trong đại điện đang bàn kế sách, ở sườn núi Tàng Kiếm phong, Vân Nguyệt Minh sắp xếp chỗ ở cho Minh Hoa Chương và Tầm Mịch tại một viện khách nhỏ dùng để tiếp đãi ngoại nhân.
Sau khi tiễn Vân Nguyệt Minh , Minh Hoa Chương đóng cổng viện, khóa chặt cửa phòng, dùng thần thức quét khắp bốn phía, xác nhận ai giám sát bằng mắt thần thức, mới bố trí trận pháp cách âm, ngăn hình ảnh xung quanh.
Khi thứ xong xuôi, nhanh chóng bước đến bên giường, với Tầm Mịch đang mắt nhắm im lìm đó:
“Không ai , dậy .”
Tầm Mịch mở mắt, ánh sáng rõ, chẳng còn chút điên dại nào như lúc ở đại điện.
Nàng dậy, giọng mang theo bực tức:
“Người đó từng đến việc con bé vết bớt!”