A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 371: Ma Tôn Xuất Hiện

Cập nhật lúc: 2025-12-11 10:48:29
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đông Phương Mặc hỏi Vương lão:

“Vương lão, lão nguyên nhân ?”

 

“Ngươi là trưởng mà còn , lão phu chứ?”

Vương lão bĩu môi, nêu một thắc mắc mà lão vẫn luôn nghĩ mãi thông:

“Cho đến giờ, lão phu vẫn hiểu nổi, tại con bé thể thấy lão phu, thậm chí còn túm râu của .”

 

Ban đầu, Vương lão cho rằng là do Đông Phương Mặc và tiểu cô nương quan hệ huyết thống, nên cô bé mới thấy ông. phát hiện hai chút quan hệ m.á.u mủ nào, điều khiến ông vô cùng kinh ngạc.

 

Vậy thì, cô bé đầy bốn tuổi năm xưa, rốt cuộc vì thể thấy ông, trong khi cả hai lập khế ước gì cả?

 

Nghe , Đông Phương Mặc mím môi, trong mắt thoáng qua chút do dự:

“Vãn bối việc thỉnh giáo .”

 

“Ồ?”

Vương lão khẽ.

“Hôm nay khách sáo ghê nhỉ.”

 

Lão lượn quanh Đông Phương Mặc hai vòng.

“Hôm nay đổi tính ?”

 

Đông Phương Mặc điềm nhiên:

“Ta vẫn luôn lễ phép mà.”

 

Vương lão hừ một tiếng:

“Trước , ai là suốt ngày gọi là ‘lão đầu’ hả?”

 

Đông Phương Mặc thuần thục nhận :

“Là do đây vãn bối mắt mù thấy Thái Sơn, xin tiền bối rộng lượng bỏ qua. Vãn bối thật lòng nghĩ rằng, đời , ngoài , chẳng còn ai thể giải đáp thắc mắc cho vãn bối nữa.”

 

Lời tạ chân thành pha thêm chút nịnh bợ khéo léo khiến Vương lão hừ khẽ, vuốt râu :

“Vậy thì xem nào.”

 

“…”

Đông Phương Mặc im lặng một lát.

 

“Còn ?”

Vương lão trừng mắt.

“Đừng úp mở.”

 

Đông Phương Mặc đáp:

“Vãn bối từng trong một cuốn thoại bản, trong đó nhắc đến một ngôi làng giống như tiên cảnh nhân gian.”

 

“Ngôi làng ở vị trí kỳ lạ, xung quanh là t.ử khí. Trong vòng trăm dặm chẳng sinh linh nào sống , nhưng bên trong làng phàm vẫn sống yên . Liệu đời nơi như ?”

 

“Ngươi đang đến Vực Diệt Tiên?”

Vương lão nhướng mày hỏi.

 

Đông Phương Mặc đáp:

“Chỉ là trong thoại bản thôi.”

 

Khóe miệng của Vương lão co giật, chỉ cần Đông Phương Mặc lộ ký ức của , lão cũng thể thấy .

nghĩa là lão việc năm xưa, Đông Phương Mặc từng A Chiêu cứu, đưa về một ngôi làng kỳ quái dưỡng thương.

 

Khi lập khế ước với , Vương lão từng thấy ký ức trong đầu chớp lóe qua những đoạn cảnh sinh hoạt trong ngôi làng , nhưng khi , lão cũng quá để tâm.

Giờ nhớ , quả thật những mảnh ký ức kỳ quặc.

 

Kết hợp với chuyện gần đây Đông Phương Mặc nhắc đến “thôn Thiên Bích”, rõ ràng đang hỏi về nơi đó.

 

“Ngôi làng trong sách là nơi mà ngoài thể rời ? Hễ bước là gặp sương trắng, sương tan thì về ngay rìa làng?”

Vương lão hỏi thẳng.

 

Đông Phương Mặc im lặng, chẳng đó là những gì kể hôm ?

 

Cuối cùng vẫn gật đầu:

“Phải.”

 

Vương lão trầm ngâm, sắc mặt nghiêm :

“Có hai khả năng. Một là quanh làng đại trận do cường giả bố trí, dùng để bảo hộ làng, để trong đó sống yên .

Hai là, ngôi làng đó chính là gian giới t.ử của một vị đại năng.”

 

“Không gian giới tử?”

Đông Phương Mặc khẽ động, nhớ đến khi ma tu đ.á.n.h trọng thương, mơ hồ thấy đôi mắt vàng kim .

 

“Không gian giới t.ử thể nuôi sống ?”

Hắn hỏi.

 

“Tất nhiên là . Ngươi quên ? Trên Hỗn Độn đại lục bây giờ bí cảnh, tất cả đều là gian giới t.ử do các tiên nhân thời viễn cổ lưu .”

 

Vương lão thản nhiên , đó khẽ lắc đầu:

“Chỉ là, Hỗn Độn đại lục thời nay khác xưa. Thời thượng cổ, gian giới t.ử thể trưởng thành theo tu vi của chủ nhân, dần dần biến thành một tiểu thế giới.

Nghe giới t.ử của những tiên nhân lợi hại còn thể mô phỏng nhật nguyệt luân hồi, bốn mùa xoay chuyển, chẳng khác gì thế giới thật.”

 

“Nhật nguyệt luân hồi… bốn mùa xoay chuyển?”

Đông Phương Mặc khẽ nhắm mắt, nhớ thứ ở thôn Thiên Bích.

 

Vương lão tiếp tục :

“Hơn nữa, ngươi nơi đó sương trắng, điều đó càng giống đặc điểm của gian giới tử. Giới t.ử dù mạnh đến cũng giới hạn, và nơi tận cùng của nó thường chính là… sương trắng.”

 

dân làng vẫn thường ngoài buôn bán, đến các thôn trấn khác.”

Đông Phương Mặc .

 

Vương lão :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-371-ma-ton-xuat-hien.html.]

“Ngươi từng cùng ?”

 

Đông Phương Mặc lắc đầu theo bản năng, sa đó vội vàng sửa chữa:

“Trong thoại bản, ngoài làng từng rời khỏi phạm vi làng.”

 

Vương lão cách “chữa lời” mà khóe miệng giật giật:

“Vậy chỉ còn khả năng khác, ngôi làng đó bao phủ bởi một đại trận, thậm chí là ảo trận. Ngoại trừ ngoài, bộ ‘dân làng’ thể chỉ là… ảo cảnh.”

 

Đông Phương Mặc ngẩn :

“Vậy còn A Chiêu thì ?”

 

Vương lão thật sâu:

“Đơn giản thôi, trận pháp đó tồn tại chính là vì con bé.”

 

Lời dứt, trong đầu Đông Phương Mặc như tiếng nổ vang lên, tất cả đều vỡ tung.

 

Cách Kiếm Tông trăm dặm, trong dãy núi hoang vu liên miên, một thung lũng nhỏ mấy nổi bật.

Thung lũng linh khí, tu sĩ qua chỉ cần quét thần thức là thể thấy rõ cảnh. Khi thấy linh thảo quý hiếm yêu thú nào, họ liền bỏ qua, tìm nơi khác giá trị hơn.

 

Diệp Phong Dương theo dấu Hương Linh Phong đến bên ngoài thung lũng.

Đàn Hương Linh Phong vo ve dữ dội, bay loạn xạ như thể thấy thung lũng ngay mắt.

 

Hắn liếc qua, thu tất cả chúng lọ, đó quan sát bốn phía.

 

Một khắc , khoác áo choàng đen từ hướng Kiếm Tông chạy đến.

Kẻ liên tục đổi hướng, xác nhận phía ai theo dõi, trong mắt lóe lên vẻ đắc ý.

 

Hắn ngoái đầu về hướng Kiếm Tông, môi nhếch lên thành nụ khinh miệt:

là bọn nhân tộc ngu ngốc.”

 

Hắn giơ tay chạm bức màn vô hình che phủ thung lũng, bàn tay xuyên qua, ảnh cũng biến mất, đó xuất hiện bên trong. Bức màn khẽ gợn lên yên lặng trở .

 

Trong thung lũng, giữa nơi khô cằn mọc một cây đại thụ rậm rạp.

Người áo đen xuống gốc cây, lấy hai viên băng tinh tỏa hàn khí .

 

Dưới ánh sáng mặt trời, hai viên băng tinh trong suốt, giữa mỗi viên một giọt m.á.u đỏ tươi.

 

Hắn chạm nhẹ lên băng tinh, trong mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt. Dù cách một lớp băng, ngửi thấy mùi máu, vẫn tham lam hít sâu:

“Cuối cùng cũng … Bọn nhân tộc ngu xuẩn thật dễ lừa. Chúng bản tôn dày công bố trí chỉ để vài giọt m.á.u .”

 

Hắn hai giọt m.á.u phong ấn trong băng tinh, giọng đầy tiếc nuối:

“Chỉ tiếc là giọt thứ ba vẫn còn cái pháp bảo c.h.ế.t tiệt đó, đoạt … Nếu thì…”

Hắn ngừng , lạnh:

“Thôi, chỉ cần luyện hóa hai giọt , đợi bản tôn bế quan xong, nhân giới tất sẽ thành địa ngục…

Ai đó?”

 

Người áo đen đột nhiên cảnh giác, bật dậy, về hướng linh khí d.a.o động.

 

Tia sáng lạnh lẽo lóe lên, một thanh kiếm dài hiện trong tầm mắt , kiếm khí vô hình cuộn trào, c.h.é.m thẳng về phía .

 

Đôi mắt co rút thành một đường thẳng.

Bị tập kích bất ngờ, vội ôm lấy hai viên băng tinh, lăn né tránh.

 

“Vút!”

Kiếm khí sượt qua vai , để một vết thương sâu đến tận xương.

 

Mũ trùm rơi xuống, nhưng buồn quan tâm, lập tức cất băng tinh , ngẩng đầu đến.

 

Hắn nghiến răng:

“Diệp! Phong! Dương! Lại là ngươi phá hỏng chuyện của bản tôn!”

 

Diệp Phong Dương gương mặt dính bụi và m.á.u , sững .

Cư Chính An Minh Hoa Chương ép tự bạo mà c.h.ế.t, mà giờ sống sờ sờ mặt .

 

Ánh mắt rơi xuống đôi mắt đỏ rực quen thuộc , một luồng hàn khí tràn lên từ tim.

Hắn siết chặt thanh Huyền Viễn kiếm trong tay, giọng trầm xuống:

“Quả nhiên là ngươi, ma tôn.”

 

Ma tôn nhếch môi:

“Thấy bản tôn, ngươi vui ? Đến đúng lúc lắm, hôm nay, bản tôn sẽ lấy mạng ngươi để mừng ngày tái sinh.”

 

Diệp Phong Dương lạnh lùng :

“Lần g.i.ế.c ngươi, ngươi đừng hòng chạy thoát.”

 

Ma tôn phá lên:

“Nhân tộc các ngươi vẫn thích khoác. Ngươi rõ nhất mà, bản tôn… bất t.ử bất diệt.”

 

Diệp Phong Dương thêm lời nào, kiếm trong tay rung mạnh, ảnh biến mất.

Chớp mắt, đến mặt ma tôn, kiếm c.h.é.m ngang cổ đối phương.

Ma tôn tránh, chỉ mỉm lạnh lẽo, như thể mặc cho c.h.é.m xuống.

 

“Choang!”

Một thanh kiếm khác từ bên cạnh đ.â.m đến, va mạnh Huyền Viễn kiếm, đó trượt dọc theo kiếm, hất văng nó sang một bên.

 

Diệp Phong Dương lùi vài bước, ngẩng đầu , thấy rõ xuất hiện, gương mặt luôn bình tĩnh của thoáng cứng đờ:

“Sư phụ?”

 

Người chắn mặt ma tôn là một lão nhân tóc bạc, râu trắng, mặc áo xám, tay cầm kiếm, thần thái tiên phong đạo cốt.

 

“Diệp Phong Dương.”

Ma tôn rộ lên.

“Ngươi nên vui mừng mới đúng, c.h.ế.t kiếm của chính sư phụ, sư , sư tỷ ngươi cơ mà.”

 

Từng bóng quen thuộc lượt hiện mặt , mặt hoặc thể họ đều vương máu, ánh mắt lạnh lẽo, chằm chằm chút cảm xúc…

Loading...