A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 372: Đông Phương Mặc Bị Sét Đánh
Cập nhật lúc: 2025-12-11 10:48:44
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu sư , đau lắm...”
“Tiểu sư , ngươi thể như , hại c.h.ế.t bọn , để ngươi sống đời ?”
“Ta hận ngươi... hận ngươi!”
“Tiểu Phong.”
Vị lão giả nghiêm nghị mà nhân từ trong ký ức của Diệp Phong Dương, lúc bằng ánh mắt hiền hòa.
“Sống như chắc mệt mỏi ? Theo sư phụ thôi, đến đây.”
Ông chìa tay về phía Diệp Phong Dương.
Diệp Phong Dương những mắt, cử động, sắc mặt khẽ run rẩy.
“Sư phụ, sư , sư tỷ của như thế .”
Hắn hít sâu một .
“Diễn giống.”
Vừa dứt lời, cổ tay xoay một cái, trường kiếm lập tức chắn lưng.
“Choang!”
Huyền Viễn kiếm chặn một con d.a.o găm đang tỏa ánh sáng đen lam.
Trên d.a.o găm độc.
Diệp Phong Dương chút do dự, hất bay con d.a.o , đó một kiếm đ.â.m thẳng n.g.ự.c ma tôn.
Kiếm xuyên thể đối diện, nhưng âm thanh nào vang lên.
Diệp Phong Dương lập tức cảm thấy gì đó , liền bật lùi , kéo giãn cách.
Vừa , khi Diệp Phong Dương ảo cảnh mê hoặc, ma tôn âm thầm vòng lưng , định đ.á.n.h lén. Không ngờ Diệp Phong Dương phản ứng nhanh như .
“Tại ... tại ngươi thể tỉnh nhanh như thế? Ngươi đáng lẽ nhập ma mới đúng!”
Ma tôn hóa thành một luồng sương đen, quấn quanh , giọng vang vọng khắp nơi, chứa đầy oán hận.
“Trước đây, chỉ cần thấy chúng, ngươi sẽ phát điên ngay mà!”
Diệp Phong Dương trầm ngâm một chút, đó thật sự trả lời câu hỏi vô nghĩa :
“Nếu phát điên, đập vỡ đầu mất.”
Ma tôn trong hình thái sương đen: “???”
“Không hổ là tu vô tình đạo.”
Ma tôn gầm lên.
“Thấy sư phụ và đồng môn c.h.ế.t vì mà hề cảm thấy áy náy. Ngươi lạnh lùng vô cảm, đúng là tư chất để ma tu, chi bằng nhập ma …”
“Vèo!”
Một nhát kiếm c.h.é.m xuống, luồng sương đen c.h.é.m đôi.
Ma tôn khanh khách.
“Kha kha kha, ngươi rõ mà, ngươi thể g.i.ế.c bản tôn .”
Diệp Phong Dương gì, một tay cầm kiếm, tay còn kết pháp ấn.
“Vù!”
Trong nháy mắt, trung hiện một trận pháp màu vàng kim.
“Diệt Ma Trận? Đáng c.h.ế.t!”
Ma tôn nhận ngay, ngẩng đầu lên, thấy trận pháp còn chỉnh nhưng tỏa uy áp quen thuộc, chính là thứ từng khiến đại bại đây.
Hai luồng sương đen lập tức chia , một bay về phía đông, một về phía tây.
Diệp Phong Dương vẫn yên, đuổi theo.
“Vèo! Vèo!”
Hai luồng sương đen bay ngoài ép trở sơn cốc.
“Cái gì thế ?”
Ma tôn điên cuồng gào lên. Áp lực từ Diệt Ma Trận trời khiến cực kỳ khó chịu.
“Ngươi giở trò quỷ gì?”
Diệp Phong Dương vung kiếm nghênh chiến.
Vốn dĩ, cũng chẳng hứng thú nhảm với kẻ thù, chỉ là chiêu học từ nhi tử, chuyện âm thầm tay, dẫn dụ địch phân tâm g.i.ế.c gọn.
Sau khi nhận kẻ ẩn thể Minh Hoa Chương chính là ma tôn, Diệp Phong Dương sớm bố trí ảo trận và mê trận.
Còn Diệt Ma Trận trời , sắp đặt từ khi thung lũng.
Tất nhiên, chuyên về kiếm đạo, chỉ chút ít về phù chú, nên bộ trận pháp đều dựng bằng phù trận, những lá phù đó đều do đại nhi nữ “tài trợ”.
Ma tôn xảo trá vô cùng, dù g.i.ế.c phân , bản thể vẫn sẽ sống. chỉ cần tiêu diệt phân , bản thể cũng sẽ chịu phản phệ.
Có thể g.i.ế.c thì tuyệt đối bỏ qua.
“Vù vù!”
Trên trời, Diệt Ma Trận dần thiện.
Hai luồng sương đen càng thêm hoảng loạn, một luồng lao thẳng về phía Diệp Phong Dương:
“Là ngươi ép bản tôn!”
Luồng sương còn lùi xa, mặt nó hiện lên hai tinh thể băng lấp lánh, bên trong là m.á.u đỏ. Nó chằm chằm hai giọt m.á.u , nghiến răng:
“Đáng c.h.ế.t.”
Theo kế hoạch hảo của nó, giờ nó an ở nơi ẩn nấp, từ từ nuốt hai giọt m.á.u để hấp thu sức mạnh.
“Cùng c.h.ế.t !”
Ma tôn hung ác nuốt trọn hai tinh thể băng.
Tinh thể tan , hai giọt m.á.u hòa sương đen.
“Lực lượng... bản tôn cảm nhận sức mạnh to lớn...”
Lời còn dứt, đôi mắt đỏ rực của nó bỗng tràn ngập sự kinh hoàng:
“Chuyện gì ? Sức mạnh của ?”
Luồng sương đen đang giao chiến với Diệp Phong Dương cũng ảnh hưởng, động tác khựng .
Nhân cơ hội đó, Diệp Phong Dương đ.â.m kiếm xuyên qua nó, đó mạnh mẽ xoáy một vòng.
Sương đen gào thét chói tai, tan biến trong khí.
Luồng sương còn cảm nhận lực lượng của đang suy yếu, nó thấy chuôi của Huyền Viễn kiếm dán đầy phù vàng, liền mắng:
“Hèn hạ!”
Nghe thấy lời nguyền rủa của ma tôn, Diệp Phong Dương chẳng buồn ngẩng mắt, chỉ lạnh nhạt :
“Đối phó với ngươi, hữu dụng là .”
Sau khi dùng kiếm dán đầy phù diệt ma c.h.é.m nốt luồng sương đen , thầm cảm thấy đề nghị của đại nhi nữ và nhi t.ử quả thật thực dụng.
Ma tôn tức đến mức nổ tung, gào lên:
“Chắc chắn ngươi động tay m.á.u của Minh Chiêu! Không thì như !”
Diệp Phong Dương vẫn lạnh lùng:
“Thực vẫn hiểu, ngươi tốn công như chỉ để lừa mấy giọt m.á.u của nhi nữ , rốt cuộc là để gì.”
Sương đen cuộn trào, giọng vang vọng:
“Dĩ nhiên là vì nó chính là…”
“Ầm!”
Một tia sét từ trời cao giáng thẳng xuống.
Ma tôn kinh hoàng tránh , nhưng tia sét như thể mắt, bám theo đ.á.n.h .
“Aaa!!!”
Tiếng thét t.h.ả.m thiết vang dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-372-dong-phuong-mac-bi-set-danh.html.]
“Vù!!!”
Diệt Ma Trận trời bừng sáng, tỏa kim quang rực rỡ bao trùm lấy ma tôn.
“Aaa!!!”
Tiếng gào thét tan biến, sương đen Thiên Lôi và Diệt Ma Trận đồng thời nghiền nát, hóa thành tro bụi.
Diệp Phong Dương vẫn yên, dù tiếng sét vang rền, vẫn rõ câu chôn trong tiếng sét .
Hắn trầm mặc một lúc lâu.
Thanh Huyền Viễn kiếm trong tay khẽ rung.
Diệp Phong Dương lấy tinh thần, bình tĩnh :
“Tiểu nhi nữ của ... chỉ là một đứa trẻ thông minh mà thôi.”
…
Khi Đông Phương Mặc cưỡi kiếm đến Huyền Nguyên phong, thấy đang trong đình, cặm cụi điều chế d.ư.ợ.c liệu. Tiểu Bạch lông xù đung đưa ghế xích đu bên cạnh.
Hắn thu kiếm, nhảy xuống:
“Muội ~”
A Chiêu ngẩng đầu, mắt sáng lên, đặt d.ư.ợ.c liệu xuống:
“A ~”
Đông Phương Mặc đến gần, cô bé lập tức từ đầu đến chân:
“Huynh thương ?”
Hắn lắc đầu:
“Không, a cha và tông chủ bảo vệ, thể thương .”
A Chiêu thở phào, hỏi:
“Mọi chuyện đều giải quyết xong ?”
Đông Phương Mặc nghĩ một lúc.
“Xem như là .”
“Hả?”
Cô bé chớp mắt.
Hắn xoa đầu tiểu cô nương:
“Muội đang gì đó?”
“Luyện đan.”
A Chiêu đáp.
“Vừa chán quá, Tiểu Bạch đợi chuyện qua , nó sẽ dẫn xuống núi rèn luyện, ngoài dạo chơi một chuyến.”
Đông Phương Mặc khựng , Tiểu Bạch, nó vẫn lắc lư xích đu.
“Rèn luyện?”
“!”
A Chiêu gật đầu thật mạnh, nhưng thấy sắc mặt của a lạ:
“Sao thế ạ?”
“Không... , chỉ là còn nhỏ thế , ngoài yên tâm.”
Hắn .
“Không ~”
A Chiêu đầy tự tin.
“Lúc nhỏ cũng từng rèn luyện mà! Giờ lớn , cứ yên tâm !”
Đông Phương Mặc: …
Nhìn cô bé nhỏ xíu từ “lúc nhỏ” mà tim mềm nhũn.
“Muội , mượn Tiểu Bạch đại nhân hỏi vài chuyện.”
A Chiêu chẳng thấy lạ, chỉ tay về phía xích đu:
“Nó ở bên đó kìa.”
Đông Phương Mặc tiến đến, thấy Tiểu Bạch vẫn nhắm mắt, khẽ gọi:
“Tiểu Bạch đại nhân.”
Tiểu Bạch mở mắt, trong con ngươi đen thẳm lóe lên chút ánh vàng.
Đông Phương Mặc sững sờ, ánh sáng vàng trong mắt Tiểu Bạch biến mất.
Tiểu Bạch ngẩng đầu.
“Chuyện gì?”
“Vãn bối thỉnh giáo một việc.”
Hắn , đó rút một hộp điểm tâm.
Tiểu Bạch liếc hộp điểm tâm một cái:
“Nói .”
Đông Phương Mặc qua vẫn luyện đan lén, khẽ :
“Chúng đổi chỗ chuyện .”
Tiểu Bạch hừ khẽ.
“Đi.”
Một một thú lên phía Huyền Nguyên phong, nơi tuyết phủ quanh năm.
Tiểu Bạch bước tuyết, để dấu chân hình hoa mai, nhảy lên một tảng đá lớn, phủi tuyết , :
“Nói ở đây , A Chiêu sẽ lén .”
Đông Phương Mặc ngượng.
“Quả thật là cái gì ngài cũng .”
Tiểu Bạch hừ lạnh nữa, thu nụ :
“Vậy chắc ngài cũng đoán định hỏi gì?”
Tiểu Bạch liếc Đông Phương Mặc:
“Bổn tọa con giun trong bụng ngươi, ngươi hỏi gì?”
“Cái gì ngài cũng mà.”
“Cũng nhiều cái .”
Đông Phương Mặc: …
“Ta hỏi về , và...”
Đông Phương Mặc dừng một lát.
“Người đôi mắt vàng chuyện với ngài ở thôn Thiên Bích là ai?”
Nghe xong, Tiểu Bạch hoảng hốt, vội vàng chạy biến.
Đông Phương Mặc sững sờ, theo bóng nó chạy xa, còn hiểu chuyện gì thì…
“Ầm ầm!”
Tiếng sét vang dội đầu.
“Ầm!”
Một tia sét từ trời, nhắm Đông Phương Mặc mà đ.á.n.h thẳng xuống.
Đông Phương Mặc: …
Tiểu Bạch thong thả , nhảy lên tảng đá cũ, liếc gương mặt đen nhẻm và bộ tóc xoăn xù của Đông Phương Mặc, đó :
“Thấy , thể .”
Đông Phương Mặc chỉ những tiếng ong ong trong tai, ngẩng đầu trời, bầu trời xanh một gợn mây, ánh nắng rực rỡ, thật là một ngày trời...
Vậy mà sét đánh.