A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 373: Muội Muội Là Ma Tộc Sao?

Cập nhật lúc: 2025-12-11 10:48:57
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đông Phương Mặc đưa tay lau khuôn mặt sét đ.á.n.h đến cháy đen của , cúi đầu xuống, cả lòng bàn tay cũng đen kịt.

Hắn ngẩn bàn tay đen sì một lúc lâu, đó mới ngẩng đầu lên Tiểu Bạch đang oai vệ tảng đá lớn.

 

Bộ lông tuyết trắng của Tiểu Bạch xù lên, gió đỉnh núi thổi mạnh lông nó tung bay, trông mềm mượt đến mức khiến ngứa tay.

Đông Phương Mặc bàn tay đen thui của , trong lòng nảy sinh một ý mấy quang minh chính đại, chà một cái lên bộ lông trắng tì vết .

may mà chút lý trí còn sót giúp kịp thời kìm tay xuống.

 

“Bị sét đ.á.n.h đến ngốc luôn ?”

Tiểu Bạch nhướn mày, nó chỉ thấy Đông Phương Mặc lời nào.

 

Đông Phương Mặc hồn, trong mắt lóe lên vẻ trầm ngâm:

“Tiểu Bạch đại nhân, ngài ở đây đợi một lát nhé.”

 

Tiểu Bạch nghiêng đầu:

“Ngươi đợi là đợi … Này, bổn tọa còn xong, đây!”

 

Chưa đợi nó dứt lời, Đông Phương Mặc cưỡi kiếm bay , mặc cho Tiểu Bạch gào to phía , vẫn xem như thấy.

 

Dưới chân Tàng Kiếm phong, Chư Hoài Phác đang bệt xuống đất, mồ hôi rịn đầy trán.

Tuy đa linh thạch bố trí trong Diệt Ma Trận, nhưng vì là trận nhãn, nên luôn chú ý đến từng đổi của trận pháp để kịp thời điều khiển.

Thành linh lực của tiêu hao gần như cạn kiệt.

 

“Đa tạ tiểu sư .”

Giọng của Tô Vi Nguyệt vang lên đầu .

 

Chư Hoài Phác ngẩng đầu lên, bực dọc liếc nàng một cái:

“Không .”

 

Tô Vi Nguyệt mỉm , đôi mắt cong cong:

“Được ~ Tiểu sư , nghỉ ngơi , xem thế nào.”

 

Chư Hoài Phác phất tay:

“Đi .”

 

Tô Vi Nguyệt vụt chạy như làn gió.

Nhìn bóng lưng nàng khuất dần, Chư Hoài Phác khẽ thở dài:

là vô tâm vô phế.”

 

Lúc , bỗng cảm thấy hình như hiểu tâm trạng khi xưa của đại sư tỷ và các sư khác.

Nghĩ đến đây, chống cằm trầm tư.

Ờ… chắc đến mức dùng xong là vứt như tiểu sư nhỉ?

 

Ngay lúc đó, một bóng đen phủ lên .

Trong tầm mắt xuất hiện hai đôi giày, ngẩng đầu lên, giữa chừng, thấy ở thắt lưng của một treo một viên bảo châu trông quen mắt.

 

Hắn tiếp tục ngẩng đầu, đối diện với dòng chữ lớn màu vàng bằng linh lực:

【Đa tạ tiểu sư

 

Chư Hoài Phác: “…”

 

Bên cạnh, Tang Nhất Chu lau gọt nước mắt tồn tại nơi khóe mắt:

“Chư đạo hữu, chúc mừng nhé, cuối cùng ngươi cũng trở thành một sư vẻ đáng tin .”

 

Chư Hoài Phác tức giận:

“Thiên tài như chỗ nào đáng tin hả?”

 

Nhất Trần thêm mấy chữ bằng linh lực:

【Ngươi chỗ nào đáng tin?】

 

Chư Hoài Phác phản bác, nhưng nhớ chuyện ở bí cảnh , đành nghiến răng, chỉ viên bảo châu treo ở thắt lưng Nhất Trần:

“Sao thấy viên bảo châu đó quen mắt thế?”

 

Nhất Trần khẽ sờ lên viên bảo châu treo ở thắt lưng, ánh mắt đầy thương hại :

【Có vẻ trí nhớ của ngươi , viên bảo châu là ngươi cho tiểu tăng mượn đấy.】

 

“Cho mượn… là bao lâu ?”

Chư Hoài Phác gượng.

 

Nhất Trần suy nghĩ một chút:

【Năm năm ?】

 

“Ngươi cũng rõ là năm năm , mau trả đây cho !”

 

Tô Vi Nguyệt khi nàng , tiểu sư và hai vị bằng hữa cãi ầm ĩ.

Nàng dán Tật Hành phù lên chân, lao thẳng về phía Huyền Viên phong.

 

Tuy kế hoạch của họ hảo, nhưng gặp , nàng vẫn yên tâm.

Tiếng sấm giữa trời quang vang lên từ hướng Huyền Viên phong, liên quan gì đến .

 

“Tô Vi Nguyệt!”

Có tiếng ai đó gọi tên nàng từ trời.

 

Ngẩng đầu lên, nàng thấy Đông Phương Mặc đang cưỡi kiếm bay đến, tóc xù lên như một quả cầu mây đen bồng bềnh, mặt cũng đen như đáy nồi.

 

Hắn thu kiếm, nhảy xuống mặt nàng:

“Ngươi phù tránh sét nào ?”

 

“Ngươi sét đ.á.n.h ?”

Tô Vi Nguyệt ngạc nhiên .

 

Đông Phương Mặc gật đầu:

“Ừ.”

 

Nàng vội vàng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-373-muoi-muoi-la-ma-toc-sao.html.]

“Ngươi từ Huyền Nguyên phong đến đây ? Muội và a nương thế nào ?”

 

Đang yên đang lành, sét đánh? Chẳng lẽ và a nương gặp chuyện ?

Tim Tô Vi Nguyệt khẽ lỡ một nhịp.

 

“Muội và a nương đều .”

Đông Phương Mặc đáp.

 

Tô Vi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đó bộ dạng thê t.h.ả.m của , liền bật ha ha:

“Đáng đời!”

 

Bị nhạo, Đông Phương Mặc trừng mắt như thường lệ.

Điều khiến Tô Vi Nguyệt cảm thấy quen, thậm chí còn cảnh giác, nàng lùi vài bước, kéo giãn cách với .

 

Đông Phương Mặc giả vờ như thấy, chỉ khẽ thở dài:

“Ta chỉ hỏi Tiểu Bạch đại nhân vài chuyện, nhưng hình như liên quan đến thiên cơ. Tiểu Bạch đại nhân còn kịp trả lời, sét đánh.”

 

“Ta hề hứng thú với việc ngươi hỏi chuyện gì.”

Tô Vi Nguyệt cảnh giác .

 

“Liên quan đến .”

Đông Phương Mặc chậm rãi .

 

Tô Vi Nguyệt: “…”

Mày nàng nhíu .

 

Đông Phương Mặc hỏi:

“Ngươi nghĩ xem, vì Ma tộc tốn bao nhiêu công sức như , chỉ vì lấy m.á.u của ?”

 

Con ngươi của Tô Vi Nguyệt đảo nhanh, dường như hiểu điều gì, nàng hít một lạnh:

“Chẳng lẽ …”

 

“Dừng!”

Đông Phương Mặc lập tức cắt ngang.

“Đừng bây giờ, đến mặt Tiểu Bạch đại nhân hẵng .”

 

“Tại ?”

Nàng cau mày.

 

“Dù thì cũng sẽ sét đánh, chi bằng nhân lúc đánh, quan sát phản ứng của Tiểu Bạch.”

 

Nghe cũng lý, nhưng…

 

“Ta sẽ .”

Tô Vi Nguyệt .

 

Đông Phương Mặc mỉm :

“Ngươi sẽ .”

 

“Không .”

 

Hắn vẫn :

“Không hỏi , suy đoán của đúng sai?”

 

“…”

 

“Không xác nhận thì, e là ngươi chẳng thể nhập định nổi .”

 

Tô Vi Nguyệt nghiến răng:

“Tiểu Bạch đại ca đang ở ?”

 

Phía Huyền Viên phong phủ đầy tuyết trắng xóa.

Trong biển tuyết, Tô Vi Nguyệt tìm thấy Tiểu Bạch, lúc , đôi mắt nó như thể sắp phun lửa.

 

Nàng nhảy khỏi linh kiếm của Đông Phương Mặc, chạy thẳng đến mặt nó:

“Tiểu Bạch đại ca!”

 

Tiểu Bạch Đông Phương Mặc ném ở đây, vì một lý do mà đợi , tâm trạng của nó cực kỳ khó chịu:

“Cái gì?”

 

“Muội của là ma tộc ?”

Tô Vi Nguyệt hỏi thẳng.

 

Tiểu Bạch: “???”

Đông Phương Mặc: “???”

 

Tiểu Bạch sững sờ, há miệng, dường như định gì đó, nhưng…

 

“Ầm!!!”

Chưa kịp mở miệng, một tia sét từ trời giáng thẳng xuống, nhắm Tô Vi Nguyệt đ.á.n.h xuống.

 

“Aaaa!!!”

Nàng hét lên t.h.ả.m thiết.

 

Sau tiếng sấm, tóc nàng xoăn tròn, bông xù như một đám mây đen bồng bềnh, mặt cũng đen sì như than.

 

Tiểu Bạch nét mặt méo mó của nàng, bất đắc dĩ thở dài:

“Nói chuyện cẩn thận một chút.”

 

“Vậy… đoán đúng ?”

Tô Vi Nguyệt run rẩy hỏi.

 

Tiểu Bạch dựng lông, nhảy lên, vung vuốt gõ một cái đầu nàng:

“Đoán cái đầu ngươi !”

 

Loading...