A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 374: Thiên Đạo Đang Nổi Giận

Cập nhật lúc: 2025-12-11 10:49:10
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ầm ầm!”

Vuốt nhỏ của Tiểu Bạch vỗ xuống, một tia sét nữa từ trời giáng xuống.

 

Vì nó ở quá gần Tô Vi Nguyệt, nên cả lẫn thú đều sét đ.á.n.h trúng.

“Aaaaa!”

“Khốn thật!”

 

Sau khi sấm sét qua , bộ lông trắng như tuyết, mềm mại mượt mà của Tiểu Bạch biến thành một cục bông đen xù, trông nó như một con cừu đen.

 

Tô Vi Nguyệt ngã tuyết, Tiểu Bạch mất một lúc lâu mới hồn, nó giơ vuốt chỉ lên trời, mắng ầm lên:

“Cái cho , cái cũng cho , rõ ràng bổn tọa , sét đ.á.n.h bổn tọa gì? Mù ? À , ngươi đúng là mắt!”

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt sét đ.á.n.h đó, đều nơm nớp lo sợ, chỉ e là Thiên Đạo nổi cơn, giáng thêm một đạo lôi nữa.

Tuy nhiên, Thiên Đạo vô cùng yên tĩnh, giống như chút chột .

 

Tiểu Bạch mắng nhiếc một hồi lâu, mãi đến khi xả hết cơn giận mới đầu Tô Vi Nguyệt:

“Ngươi.”

Rồi nó liếc sang Đông Phương Mặc đang tít đằng xa:

“Cả ngươi nữa, lăn đến đây cho bổn tọa!”

 

Đông Phương Mặc tâm trạng nó đang , lập tức chạy đến, mặt nở nụ nịnh nọt:

“Tiểu Bạch đại nhân, ngài .”

 

Vị thể mắng cả Thiên Đạo, thật sự thể trêu , giờ càng dám đắc tội.

 

“Bổn tọa các ngươi đang đoán lung tung cái gì, tóm , điều Vi Nguyệt là sai.”

Tiểu Bạch thẳng.

 

Đông Phương Mặc nghi hoặc:

“Vậy tại …”

Hắn ngước lên trời.

“Tại đ.á.n.h chúng ?”

 

Tiểu Bạch đáp:

“Tất nhiên là vì tức giận .”

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt đều ngơ .

Tức giận?

 

“Nếu mắng các ngươi là chó, các ngươi tức giận ?”

Tiểu Bạch hỏi.

 

Đông Phương Mặc nhanh nhảu đáp:

“Ta giận .”

 

Tô Vi Nguyệt trầm ngâm, :

“Còn xem tình huống lúc đó, lợi hại , thể đ.á.n.h mười .”

 

Tiểu Bạch: …

 

Nó quyết định đổi cách :

“Nếu mắng A Chiêu là ch.ó thì ?”

 

Hai đồng thanh đáp:

“G.i.ế.c .”

 

Tiểu Bạch liếc mắt hai :

“Giờ hiểu ?”

 

Cả hai đều kinh ngạc.

Đông Phương Mặc mấp máy môi, dường như gì đó.

 

Tiểu Bạch nhận ngay:

“Câm miệng, đừng . Muốn thì xa bổn tọa .”

 

Đông Phương Mặc: …

 

“Tiểu Bạch đại ca.”

Tô Vi Nguyệt lên tiếng.

 

Tiểu Bạch sang nàng, Tô Vi Nguyệt nghiêm túc hỏi:

“Vậy tại Ma tộc tốn công bày một kế hoạch lớn như thế, chỉ để lấy vài giọt m.á.u của ? Rõ ràng là thể đợi lúc ngoài rèn luyện, nhân cơ hội mà lấy, cần gì phức tạp như ?”

 

Tiểu Bạch nàng:

“Ngươi nghĩ, khi của ngươi ngoài rèn luyện, sẽ thương chảy m.á.u ?”

 

Tô Vi Nguyệt sững sờ, Đông Phương Mặc nhanh nhảu đáp:

“Rèn luyện thì tất nhiên là chảy m.á.u , chẳng lẽ ma tộc nóng ruột đến mức đợi ?”

 

Tiểu Bạch nhướng mày:

“Các ngươi nghĩ xem, khi các ngươi ngoài rèn luyện, mang theo bao nhiêu pháp bảo phòng ngự, còn a cha các ngươi lén lút theo bảo vệ, con bé thương ?”

 

Hai : …

Ờ, cũng đúng.

 

mà,…”

Tiểu Bạch suy nghĩ một lúc, đó tiếp:

“Bổn tọa cũng hiểu vì Ma tộc trộm m.á.u của A Chiêu, lẽ là nhốt quá lâu, đầu óc hỏng .

nữa, A Chiêu chỉ là một tiểu cô nương bình thường, chỉ là chút tư chất và thông minh hơn khác mà thôi.”

 

“…”

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt , trong lòng đều tin câu cuối cùng của Tiểu Bạch.

Muội họ bình thường ở chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-374-thien-dao-dang-noi-gian.html.]

 

ít , họ cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Không Ma tộc là .

 

Nếu thật sự là Ma tộc, hai họ còn nghĩ cách giấu phận thật của cô bé, giờ thì đỡ rắc rối hơn nhiều.

 

“Tiểu Bạch? A , a tỷ?”

Giọng mềm mại ngọt ngào bay theo gió truyền đến.

 

Hai một thú đồng loạt giật thót, phắt sang, thấy cô bé mặc áo văn võ màu xanh lam đang ngạc nhiên ba cục than sét đ.á.n.h đen thui:

“Mọi thế?”

 

“Không cả.”

Người và thú cùng đồng loạt lắc đầu.

 

A Chiêu chằm chằm ba cục than mắt một lúc lâu, khiến Tiểu Bạch, Tô Vi Nguyệt và Đông Phương Mặc đều toát mồ hôi lạnh.

 

“T… đang nghiên cứu Lôi Hỏa phù.”

Tô Vi Nguyệt vội vàng .

 

A Chiêu chớp mắt:

“Lôi Hỏa phù?”

 

, đúng , Lôi Hỏa phù. A và Tiểu Bạch đại ca đến giúp .”

Nói xong, nàng còn gật mạnh đầu, giống như đang tự thuyết phục bản .

 

A Chiêu sang Tiểu Bạch và Đông Phương Mặc, cả thú lẫn đều gật đầu như gà mổ thóc:

“Phải đó, chúng đến giúp nghiên cứu phù.”

 

“Ồ, thì .”

A Chiêu gật đầu, vẻ hiểu.

 

Sau đó, cô bé với Tô Vi Nguyệt:

“Lần cũng giúp.”

 

Tô Vi Nguyệt định đưa tay xoa đầu cô bé, nhưng thấy bàn tay đen nhẻm vì sét đánh, cũng đành thôi, nàng chỉ dịu dàng đáp:

“Được.”

 

Nàng hỏi:

“Muội đến đây từ khi nào ?”

 

Tiểu Bạch và Đông Phương Mặc lập tức căng thẳng, dồn ánh mắt sang cô bé, chờ đợi câu trả lời.

 

“Muội đến cũng một lúc .”

A Chiêu híp mắt, .

“Trên đỉnh núi cứ sấm sét mãi, tò mò nên lên xem thử là chuyện gì.”

 

Tiểu Bạch nuốt khan, Tô Vi Nguyệt cố giữ bình tĩnh:

“Vậy… thấy gì ?”

 

“Có chứ.”

A Chiêu gật đầu.

“Nghe thấy Tiểu Bạch Ma tộc, chỉ là một cô bé thông minh và thiên phú hơn khác, nhưng Tiểu Bạch sai .”

 

Tim Tiểu Bạch thắt .

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt càng thêm căng thẳng.

Ý là ? Tiểu Bạch sai chỗ nào?

 

A Chiêu Tiểu Bạch, phồng má :

“Rõ ràng là một cô bé xinh , hề bình thường chút nào.”

 

“…”

 

“Phù~~~”

 

Ma giới, Ma Đô.

 

Cơn gió lạnh cắt da quét qua những bức tường thành xám xịt.

Cổng thành mở toang, trong ngoài vắng lặng một bóng .

Cả ma cung yên tĩnh như thể chẳng còn sinh linh nào.

 

“Đáng ghét!”

Tiếng gầm đầy phẫn nộ vang lên từ tòa cung điện tráng lệ nhất, theo là tiếng đồ vật đập phá loảng xoảng.

“Sao thế ? Rõ ràng là m.á.u của nó! Tại m.á.u của nó vô dụng?”

 

Người trong điện đập phá tất cả những gì trong tầm tay, theo mỗi cử động, những sợi xích đang trói c.h.ặ.t t.a.y chân, xuyên qua cả tim va chạm với , tạo nên những tiếng leng keng.

Khuôn mặt của méo mó vì giận dữ, cúi đầu những sợi xích quấn quanh , liều mạng giằng nhưng chúng rắn chắc như huyền thiết, hề sứt mẻ chút nào.

 

Hắn điên cuồng gào lên:

“Một vạn năm ! Một vạn năm ! Cái xiềng xích c.h.ế.t tiệt , tại vẫn phá ?”

 

“Tên chiến thần đáng c.h.ế.t, Thiên Đạo đáng c.h.ế.t! Rõ ràng con bé đó là chìa khóa để phá giải xiềng xích , nó Thiên Đạo ưu ái, lẽ là nó mới đúng!”

 

“Không, đúng! Thiên Đạo xảo trá! Có lẽ, con bé đó chỉ là hư chiêu mà thôi.”

Một giọng lạnh lùng vang lên trong cơ thể .

 

“Bản tôn cho rằng chính là con bé đó.”

 

m.á.u của nó tác dụng gì cả.”

 

Trong cơ thể như linh hồn đang tranh cãi, ồn ào hỗn loạn, chẳng ai thuyết phục ai.

 

Cuối cùng, điên cuồng ôm đầu, ngửa mặt gào lên:

“Đáng ghét! Chiến thần! Rốt cuộc ngươi tái sinh ở ?”

 

Loading...