A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 376: Bài Học Của A Huynh Và A Tỷ

Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:12:35
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Hắn gì?”

 

“Mạc tiền bối , ngôi đỏ sẫm đại diện cho ma tôn trở nên ảm đạm, mà trong đất của Nhân tộc, trong vòng trăm năm tới, sẽ một ngôi tương tự sáng lên.”

 

Lục Tri Nha trầm mặc. Người bình thường cũng hiểu điều đó ý nghĩa gì.

 

Ông ấn huyệt thái dương đang nhức nhối của :

“Vạn năm qua, từng xuất hiện hiện tượng ?”

 

“Không .”

Cư Chính An đáp.

 

Lục Tri Nha :

“Vậy thì hãy cho theo dõi, quan sát thật kỹ .”

 

“Vâng.”

 

Huyền Nguyên phong.

Giữa sườn núi, trong một ngôi đình nhỏ.

 

A Chiêu bên bàn , tò mò Đông Phương Mặc, gọi cô bé đến đây:

“A , a tỷ, hôm nay hai định dạy cho bí kíp gì thế?”

 

Vốn dĩ, A Chiêu định đến lớp học của Kiếm Tông, nhưng sáng sớm hôm nay, Đông Phương Mặc truyền âm rằng và Tô Vi Nguyệt từng đối phó với Ma tộc ở Tây Châu, thu nhiều kinh nghiệm, truyền cho một một ít.

 

Nghe , A Chiêu lập tức bỏ ý định đến lớp, chọn ngay phương án “ bí kíp từ a và a tỷ”.

 

“Khụ khụ.”

Đông Phương Mặc đối diện, ho nhẹ mấy tiếng, nghiêm túc :

“Hôm nay sẽ dạy , khi ngoài để đề phòng những kẻ gian trá xảo quyệt. Muội học ?”

 

Đêm qua, Đông Phương Mặc đang ngủ thì Cư Chính An đ.á.n.h thức.

Nghe lý do tông chủ tìm , Đông Phương Mặc ngẩn , lập tức nhớ đến những chuyện xảy .

 

Khi a cha trở về, là do Ma tộc nhận nhầm , nhưng theo bản năng, Đông Phương Mặc cảm thấy chuyện đơn giản như .

Cư Chính An tìm lúc nửa đêm, càng khiến tin rằng suy đoán của là đúng.

 

Sau khi tiễn Cư Chính An, suy nghĩ lâu, đó liền tìm Tô Vi Nguyệt bàn bạc, nghĩ cách dễ thuyết phục , khiến cô bé nhớ kỹ rằng để m.á.u của rơi ngoài.

 

Chuyện hệ trọng, thật cẩn thận.

mới cảnh hôm nay, a và a tỷ cùng “truyền thụ kinh nghiệm sinh tồn”.

 

“Muốn!”

A Chiêu đáp cực lớn, khuôn mặt non nớt đầy vẻ nghiêm túc.

 

Tô Vi Nguyệt :

“Phải cho kỹ, nhớ thật kỹ, lúc quan trọng thể cứu mạng đấy.”

 

A Chiêu càng lớn tiếng hơn:

“Muội sẽ thật nghiêm túc!”

 

Thái độ học tập của cô bé cho cả Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt đều hài lòng.

 

Đông Phương Mặc mở lời :

“Tốt lắm, a sẽ cho những điều cốt yếu khi ngoài.”

 

“Đầu tiên, khi ngoài, hãy cố gắng đừng để khác nhặt tóc, móng tay, quần áo, m.á.u của .”

 

A Chiêu chớp mắt, nghiêng đầu khó hiểu:

“Tại ?”

 

Đông Phương Mặc nghiêm mặt, :

“Bởi vì, nếu tà tu hoặc ma tộc tóc, móng tay, quần áo hoặc m.á.u của , chúng thể dùng để hạ chú hoặc khống chế . Ngoài , kẻ còn thể lợi dụng chúng để đầu độc, hãm hại .”

 

A Chiêu kinh ngạc:

“Trên đời loại tà thuật đáng sợ như ?”

 

Chỉ cần mấy thứ thể g.i.ế.c ?

 

Tô Vi Nguyệt :

“Loại tà thuật đó phổ biến. Giống như chúng , khi luyện phù chú, nếu linh lực đủ, đôi khi dùng m.á.u của chính để vẽ trận hoặc bùa chú, hiệu quả sẽ tăng gấp đôi.”

 

A Chiêu tròn mắt a tỷ, Tô Vi Nguyệt thấy ánh mắt đầy kinh hoàng của cô bé, liền vội vàng giải thích:

“Cái đó là phương pháp chính đạo, tà thuật!”

 

Khuôn mặt nhỏ của A Chiêu hiện lên vẻ ngơ ngác.

 

Tô Vi Nguyệt tiếp lời:

“Tà thuật là chuyện khác .”

 

A Chiêu trầm ngâm suy nghĩ, đó :

“Vậy, tức là phương pháp của a tỷ dùng m.á.u để tăng sức mạnh cho pháp trận và bùa chú, còn tà thuật thì dùng tóc, móng tay, quần áo, và m.á.u để hại ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-376-bai-hoc-cua-a-huynh-va-a-ty.html.]

 

“Không, những việc đó chính là tà thuật.”

Đông Phương Mặc nghiêm túc.

“Nên khi ngoài, tuyệt đối để ai lấy tóc, móng tay, quần áo m.á.u của , đặc biệt là máu.”

 

“Chỉ cần tà tu ma tu m.á.u của , chúng thể nhiều chuyện .”

Đông Phương Mặc , trầm giọng dặn dò:

“Vậy nên, khi ngoài, tuyệt đối đừng để thương.”

 

A Chiêu hỏi:

“Nếu chẳng may thương thì ?”

 

“Thì cố gắng xử lý, lau sạch máu, đừng để kẻ bất kỳ cơ hội nào.”

 

A Chiêu chớp mắt:

“Nếu lúc đó đang chạy trốn, kịp xử lý thì ?”

 

Đông Phương Mặc hỏi trúng chỗ yếu, sững trong giây lát.

Tô Vi Nguyệt bên cạnh đáp :

“Lúc đó thì cần, cứ chạy , mạng quan trọng hơn.”

 

A Chiêu nghiêm túc hỏi :

“Nếu chạy thoát, nhưng kẻ địch lấy m.á.u của , đó dùng tà thuật để hại , chẳng công toi ?”

 

Đông Phương Mặc: “…”

Tô Vi Nguyệt: “…”

 

“Có lẽ kẻ đó tà thuật .”

Đông Phương Mặc phần gượng gạo, .

“Đừng lo lắng quá.”

 

“Nhỡ thì ?”

A Chiêu hỏi.

 

“……”

 

Cô bé mở to đôi mắt trong veo, trông đợi hai trả lời.

 

Cuối cùng, cả hai cùng lên tiếng:

“Thì tìm a cha!”

 

A Chiêu:

“Hả?”

 

Tô Vi Nguyệt :

“Muội thể tìm a cha. Với thực lực của a cha, từ đông sang tây khắp Hỗn Độn đại lục , cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.”

 

Đông Phương Mặc tiếp lời:

, cứ chạy gọi a cha đến, a cha sẽ dọn dẹp sạch sẽ kẻ địch và xử lý cả vết m.á.u cho .”

 

A Chiêu , cảm thấy hợp lý, đôi mắt cong cong rạng rỡ:

, còn a cha nữa mà!”

 

Thấy cô bé , khóe miệng Đông Phương Mặc cũng khẽ nhếch, xoa đầu cô bé:

dù thế nào, cũng cố gắng đừng để thương.”

 

“Vâng, sẽ chú ý.”

 

Thấy cô bé nghiêm túc ghi nhớ, Tô Vi Nguyệt cũng mỉm , xoa đầu A Chiêu, đó tiếp tục :

“Còn nữa, học cách quan sát môi trường xung quanh…”

 

Đông Phương Mặc:

“Gặp thì manh động, giữ bình tĩnh…”

 

Hai bắt đầu kể bộ kinh nghiệm sinh tồn suốt năm năm ở Tây Châu cho A Chiêu .

 

Một ngày trôi qua, A Chiêu cảm thấy bản học điều, tươi rạng rỡ:

“Muội nhớ hết , đa tạ a , đa tạ a tỷ~”

 

Đông Phương Mặc nghi ngờ, hỏi:

“Thật sự nhớ hết ?”

 

A Chiêu gật đầu mạnh:

“Nhớ hết .”

 

Tô Vi Nguyệt mỉm , lấy từ nhẫn trữ vật một xấp giấy:

“Nếu nhớ thì hết mấy đề nhé.”

 

A Chiêu sững sờ, nhận lấy xấp giấy, đó ghi:

Nếu khi ngoài vô tình thương chảy máu, nên xử lý m.á.u thế nào?

 

Khi một giữa hoang dã, gặp một nhóm ác nhân g.i.ế.c chớp mắt, việc đầu tiên nên là gì?

 

Một ngày nọ, đường gặp một lạ thương nặng hôn mê bất tỉnh, nên cứu ? Vì ?

 

Loading...