A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 377: Nói Cho A Chiêu Biết Sự Thật
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:12:50
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
A Chiêu tờ giấy bài tập mặt, ngẩn , đó ngẩng đầu lên a tỷ.
Tô Vi Nguyệt mỉm cô bé.
Tiểu cô nương sang a , Đông Phương Mặc cũng mỉm dịu dàng:
“Làm bài nào.”
Nói , như chợt nhớ điều gì, liền bổ sung:
“Không ngoài lịch luyện ? Làm xong đống bài tập , đạt hạng giỏi thì thể .”
A Chiêu:
“Hả?”
Tiểu cô nương chồng bài tập dày cộp mặt, bất ngờ kinh hãi:
“ mà… ngoài cần nhiều thế .”
Trước , cô bé chỉ là luôn mà.
“Muội .”
Tô Vi Nguyệt khẽ thở dài, xoa đầu cô bé đầy yêu thương:
“Bây giờ thời thế khác , càng ngày càng nhiều, bên ngoài đầy nguy hiểm. Muội đủ kinh nghiệm thì mới ngoài.”
“ mà…”
Tiểu cô nương còn định gì đó, nhưng đôi tay của Đông Phương Mặc nắm lấy tay cô bé, giọng nghiêm túc hẳn lên:
“Muội đấy, cả nhà chúng đều dựa . Nếu gặp chuyện khi ngoài, cả nhà chúng sống đây? Muội nghĩ xem, nếu a cha, a nương thành lệ nhân thì ?”
Nói đến đoạn xúc động, Đông Phương Mặc còn đưa tay lên quệt khóe mắt, mắt đỏ hoe, vẻ đau thương như thể chỉ cần nghĩ thôi cũng chịu nổi.
A Chiêu mím môi, chút bất đắc dĩ a :
“A , chuyện bình thường thôi cũng mà.”
Sắc mặt Đông Phương Mặc khựng , kịp hiểu, A Chiêu nghiêm túc :
“Đừng bôi nước hành tây mắt nữa, hại mắt lắm.”
Đông Phương Mặc: “…”
Tô Vi Nguyệt bên cạnh nhịn , bật .
“Ta chỉ đang thử thôi.”
Đông Phương Mặc ho khan hai tiếng, nghiêm mặt , tỏ vẻ vui mừng,
“Muội thể trò của , nghĩa là dễ lừa nữa. Rất !”
A Chiêu , khẽ thở dài:
“A dạy giỏi mà.”
Thôi, đành dỗ dành a một chút .
Đông Phương Mặc: “…”
Giọng điệu và vẻ mặt là , như kiểu “ gì cũng sẽ gật đầu cho xong, vạch trần ” ?
“Tóm , học cho mới ngoài.”
A Chiêu phồng má, vẻ tình nguyện:
“Người , ‘ vạn quyển sách bằng ngàn dặm đường’ mà.”
Tiểu cô nương từng ngoài mấy , thấy thế giới bên ngoài hấp dẫn thế nào. Cô bé cảm thấy con lớn lên trong trải nghiệm, học hành tất nhiên cũng quan trọng, nhưng ngoài vui hơn nhiều.
Nếu Hoa Dạ Ánh và những t.ử khác suy nghĩ của cô bé lúc , chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí thể :
“Cuối cùng, tiểu sư thúc tổ cũng đến tuổi thích chơi !”
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt liếc , hình như lớn , khó lừa hơn hẳn.
“Muội .”
Tô Vi Nguyệt lên tiếng.
A Chiêu ngẩng đầu:
“A tỷ?”
Tô Vi Nguyệt cô bé:
“Chuyện xảy ở Kiếm Tông , suy nghĩ gì?”
A Chiêu ngẩn .
Tô Vi Nguyệt thở dài:
“Ta và a của bàn , vốn định đợi xong mấy bài mới , nhưng thấy hứng thú học, nên thôi .”
Nàng nhẹ nắm lấy tay tiểu cô nương:
“Lần , mục tiêu của Ma tộc là m.á.u của .”
A Chiêu nghiêng đầu:
“ a cha đó là hiểu lầm mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-377-noi-cho-a-chieu-biet-su-that.html.]
“Thật , bọn cũng chắc là hiểu lầm . Dù nữa, m.á.u mà Ma tộc lấy là m.á.u của a , m.á.u của .”
Tô Vi Nguyệt dịu giọng giải thích,
“A cha , chắc là bảo vệ , để bọn đừng để mắt đến nữa. chắc chắn vẫn sẽ kẻ từ bỏ ý định, chúng thể lén lấy m.á.u của khi chú ý.”
“Chúng gặp chuyện.”
Tô Vi Nguyệt khẽ vuốt tóc cô bé:
“Vậy nên, học hành chăm chỉ nhé, ?”
A Chiêu a và a tỷ, đó gật đầu:
“Được.”
Cúi đầu xuống, giọng cô bé nhỏ nhẹ, mang chút áy náy:
“Xin , nên nghĩ cách trốn học.”
“Sao của trốn học ? Chỉ là học mệt, nghỉ ngơi một chút thôi.”
Tô Vi Nguyệt mỉm , bế bổng cô bé lên, đung đưa vài cái:
“Hay nghỉ ngơi một lát học tiếp nhé?”
“Không cần, giờ mệt.”
A Chiêu lắc đầu, kiên quyết.
“Muội bài đây.”
“Được, nếu thấy mệt thì nghỉ một chút.”
“Vâng.”
Tiểu cô nương ngay ngắn trong đình, cặm cụi từng chữ.
Trên chiếc đệm mềm bên cạch, Tiểu Bạch lắc đầu, nó cảm thấy A Chiêu vẫn còn dễ dỗ lắm.
Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt bên ngoài đình.
Đông Phương Mặc nhíu mày:
“Không sẽ giấu chuyện Ma tộc cần m.á.u của ? Sao ?”
Vốn dĩ, hai định dạy xong hết kinh nghiệm cho , đợi khi A Chiêu ngoài mới nhắc đến chuyện .
Tô Vi Nguyệt:
“Ta chợt thấy giấu mãi cũng .”
“Thế là ? Muội tò mò như , nhỡ tự điều tra thì ?”
Đông Phương Mặc tỏ vẻ đồng tình.
“ nếu cứ giấu mãi, lỡ chuyện, lấy m.á.u thì càng tệ hơn.”
Tô Vi Nguyệt .
“Thà để , còn thể tự đề phòng.”
Đông Phương Mặc nàng đúng, nhưng vẫn do dự:
“Muội còn nhỏ, nhiều thế ?”
“Dù còn nhỏ cũng nên đôi chút, để thể tự bảo vệ . Ngươi nghĩ những chuyện ngươi gặp ở Đông Phương gia …”
Tô Vi Nguyệt đến đó thì dừng , vẻ mặt lúng túng của .
Chuyện ở Đông Phương gia kỷ niệm gì với .
Đông Phương Mặc cảnh giác nàng:
“Sao? Muốn gài nữa ?”
Tô Vi Nguyệt: “…”
Đông Phương Mặc khẽ tặc lưỡi, xoa cằm:
“ mà, ngươi cũng lý. Không thể cứ giấu mãi. Lỡ như ngươi lúc , Tô gia bảo là nhân liền chạy đến nịnh bợ, chỉ nghĩ thôi thấy tức giận .”
Khóe miệng Tô Vi Nguyệt co giật:
“Ngươi cố tình ?”
“Sao nào, ngươi chuyện của thì , thể chuyện của ngươi ?”
“…”
“Thế là huề nhé.”
“Cút.”
Ngòi bút trong tay A Chiêu khựng .
Cô bé cố ý lén, chỉ là gió đưa lời đến tai thôi, thể trách cô bé .
Đông Phương gia… Tô gia…?
Trước , A Chiêu từng gặp của hai nhà , khi đó, cô bé vẫn còn nhỏ nên nhớ rõ, nhưng một điều cô bé nhớ rõ ràng:
Trong Đông Phương gia và Tô gia, nhiều kẻ từng bắt nạt a và a tỷ của cô bé.