A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 379: Ta Nhắc Lại Lần Nữa, Là Ta Nhặt Được A Cha Ta
Cập nhật lúc: 2025-12-13 12:13:15
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi đồng loạt đầu sang, thấy một tiểu cô nương khoác bộ văn võ bào màu xanh thiên thanh, lưng đeo một thanh trường kiếm, diện mạo đáng yêu, mặt còn mang chút mũm mĩm trẻ con.
Cô bé ngay đám đang xem náo nhiệt, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò.
Khi còn đang cảm thán rằng tiểu cô nương đáng yêu như thể nặn từ bột gạo mà , nhóm t.ử đang kêu ngạo của Kiếm Tông, bao gồm cả Hoa Dạ Ánh, đang mang khí thế “ theo ngươi đại lao”… lập tức biến sắc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của , bọn họ cung kính hướng về phía cô bé, hành lễ:
“Đệ t.ử bái kiến tiểu sư thúc tổ.”
Ngay cả Sở Trọng Từ cũng cung kính hành lễ vãn bối:
“Đạo Minh Sở Trọng Từ, bái kiến Minh tiền bối.”
Những tu sĩ Đạo Minh cũng vội vàng hành lễ theo.
A Chiêu Sở Trọng Từ, chớp mắt vài cái, cô bé hỏi rằng, tại đặc biệt nhấn mạnh là Đạo Minh?
A Chiêu nhịn xuống. Giữa chốn đông , cô bé giữ phong thái uy nghiêm của một tiền bối.
A Chiêu chắp hai tay phía , sống lưng thẳng tắp như tùng, nhớ dáng vẻ lạnh nhạt của a cha , đó khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt:
“Đứng lên .”
Mọi dậy.
A Chiêu nghiêng đầu về phía Điền Minh đang tu sĩ Đạo Minh áp giải, sắc mặt đầy sự bất phục, khi cô bé, ánh mắt còn mang theo nét khinh thường.
Điền Minh mắt đối mắt với cô bé, càng lộ vẻ khinh miệt hơn:
“Nhìn cái gì mà .”
Nhìn thế nào cũng chỉ là một tiểu cô nương xinh xắn hơn bình thường một chút, chẳng thấy bản lĩnh gì.
A Chiêu hỏi:
“Ngươi là ai?”
Điền Minh hừ lạnh:
“Điền Minh của Thiên Đạo Môn.”
“Thiên Đạo Môn ?”
A Chiêu bày vẻ bừng tỉnh. Thốt lên một tiếng “ồ~” đầy ẩn ý.
Điền Minh cứ cảm thấy cô bé đang khinh bỉ , liền tức tối:
“Ngươi dám xem thường Thiên Đạo Môn chúng ?”
“…Ta hề như .”
A Chiêu im lặng, lắc đầu.
“Chỉ là…”
Cô bé dừng , đó tiếp tục :
“Ban đầu còn thấy kỳ lạ, là ai, ở giữa phố la hét mãi dừng. Vừa ngươi là t.ử Thiên Đạo Môn… liền hiểu .”
“Ngươi… ngươi là ý gì?”
Điền Minh trợn tròn mắt.
“Ngươi đang xem thường Thiên Đạo Môn chúng ?”
“Không xem thường, chỉ là vì ngươi vô lễ như thế thôi.”
A Chiêu .
Điền Minh tức tối:
“Ai vô lễ?”
A Chiêu :
“Ngươi đó.”
“Ngươi…”
“Thôi, đừng ‘ngươi, ngươi, ngươi’ nữa.”
Cô bé thở dài.
“Ngươi thật sự vô lễ. Luận bối phận, là tiền bối của ngươi. Ngươi thấy tiền bối mà hành lễ, mở miệng là ‘ cái gì mà ’.”
A Chiêu đưa ví dụ:
“Nhìn đám tiểu bối của Kiếm Tông chúng xem, ngoan ngoãn thế nào. Nhìn các tu sĩ Đạo Minh xem, lễ độ .”
“Người còn t.ử Kiếm Tông chúng thô tục vô lễ, theo thấy, Thiên Đạo Môn các ngươi còn vô lễ hơn.”
“Ngươi…”
Điền Minh tức giận đến run môi, giận đến mức bật :
“Ngươi kiêu ngạo cái gì? Nếu Dương Thần thiên tôn nhặt ngươi về nhi nữ, ngươi sẽ địa vị như ngày hôm nay ? Biết ngươi gặp còn quỳ xuống!”
Sở Trọng Từ khẽ nhíu mày, tay Hoa Dạ Ánh đặt lên chuôi kiếm.
A Chiêu vẫn hề tỏ tức giận, trái còn mang vẻ trưởng bối tiểu bối đang bướng bỉnh vô lý:
“Ta , chuyện a cha là Dương Thần thiên tôn khiến ngươi ghen tỵ, khiến ngươi khó chịu, đúng .
Hay là, ngươi cũng cố gắng lên xem? Biết ngươi cũng sẽ tìm một cha lợi hại cho .”
Điền Minh: “…”
Hoa Dạ Ánh suýt nữa bật . Nàng đến c.h.ế.t mất, cái miệng của tiểu sư thúc tổ đúng là độc thật!
Điền Minh đỏ mặt tía tai:
“Ai… ai thèm giống như ngươi, tùy tiện nhận khác cha! Đâu phụ mẫu!”
Hắn xong, chăm chăm thẳng A Chiêu, cố gắng xem cô bé bật vì tức giận .
cô bé hề , trái , vẻ mặt của A Chiêu nghiêm túc:
“Không đúng, ngươi sai . Không tùy tiện nhận a cha.
Ta suy nghĩ nghiêm túc khi nhận a cha của .”
Điền Minh ngơ ngác.
Suy nghĩ nghiêm túc? Là ý gì? Lẽ nào Dương Thần thiên tôn ngỏ lời nhận con nhóc nhi nữ, nhưng con nhóc còn kén chọn, suy nghĩ chọn lựa nữa ?
A Chiêu tiếp tục :
“Ngươi còn sai một chuyện nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-379-ta-nhac-lai-lan-nua-la-ta-nhat-duoc-a-cha-ta.html.]
Không a cha nhặt . Là nhặt a cha.”
“…”
Điền Minh phản bác rằng “ khác gì chứ”, nhưng mở miệng, phát âm thanh nào.
A Chiêu cũng nhận :
“Cấm Ngôn thuật?”
Cô bé nghiêng đầu Hoa Dạ Ánh.
Hoa Dạ Ánh vội vã lắc đầu, đó kín đáo chỉ sang Sở Trọng Từ.
Sở Trọng Từ thấy ánh mắt của tiểu cô nương rơi lên , liền cất tiếng:
“Minh tiền bối, trời còn sớm nữa. Chúng còn áp giải những kẻ đ.á.n.h giữa phố về Đạo Minh thẩm vấn, phạt tiền và giam giữ.”
Ý là, bọn họ bận, còn mang Điền Minh .
A Chiêu ngẩng đầu lên trời, phía tây nhuộm ánh chiều tà rực rỡ.
Cô bé gật đầu:
“Được, các ngươi cứ bận .”
Sở Trọng Từ vung tay, dẫn theo các tu sĩ cùng một đoàn lớn về phía cứ điểm của Đạo Minh.
Đi nửa đường, cảm thấy gì đúng, đầu sang, thấy A Chiêu đang ngay bên cạnh .
Sở Trọng Từ: “……”
“Minh tiền bối, …?”
Giọng đầy do dự.
A Chiêu:
“Ta từng đến Đạo Minh. Ta xem thử.”
Sở Trọng Từ: “…”
“Không ?”
Tiểu cô nương chớp mắt, đó sang Hoa Dạ Ánh:
“Nếu tham quan, cứ xem là một trưởng bối đến Đạo Minh để quan tâm, chăm sóc cho vãn bối .”
Sở Trọng Từ:
“…Được.”
Phân nhánh Đạo Minh của Thiên Kiếm thành ở một góc vắng trong thành, cách xa khu phố náo nhiệt.
Vì vị trí hẻo lánh nên diện tích rộng, phủ lớn, tường trắng, ngói đen, A Chiêu thấy nơi khá .
Trên biển treo cổng hai chữ lớn:
[Đạo Minh]
Hai cột hai bên khắc tám chữ:
[Công chính ngôn minh] (Làm việc công bằng, năng minh bạch.)
[Minh bất bình sự] (Lên tiếng cho những chuyện bất công.)
A Chiêu tám chữ cột, nhíu mày.
Ngoài việc đều là bốn chữ… thế nào cũng cảm thấy đúng, đối .
Sở Trọng Từ chú ý thấy vẻ mặt của cô bé, liền giải thích:
“Tám chữ là minh chủ đời thứ nhất để , đổi , tiền bối đừng để tâm.”
“Sao ngươi ?”
Sở Trọng Từ: “……”
Hắn im lặng một lát, đó đáp:
“Là chuyện cách đây mấy ngàn năm, do một vị đại trưởng lão của Kiếm Tông để .”
A Chiêu: “…”
Thôi , thì đúng là thể sửa thật.
Cô bé Sở Trọng Từ bận rộn, nên bảo cứ việc, sẽ tự dạo quanh.
Sở Trọng Từ gì đó, nhưng thôi, A Chiêu bèn bổ sung thêm:
“Yên tâm , sẽ chạy lung tung những nơi phép.”
Không thì thôi, cô bé xong, Sở Trọng Từ càng lo lắng hơn.
Trong Đạo Minh, ngoại trừ đại lao và khu ở của tu sĩ , đa các khu vực khác đều mở cửa cho .
Có một phòng chuyên dành cho đến giao và nhận nhiệm vụ, nhiều xếp hàng.
A Chiêu ngang qua, thấy tiếng đập bàn bên trong, cô bé tò mò thò đầu .
Chỉ thấy một nữ tu đầy châu báu đập bàn dậy:
“Thông cáo kén rể cho mèo nhà đăng hơn năm năm, vẫn con mèo xinh nào đến cửa?”
Tu sĩ phụ trách đăng ký đành thở dài:
“Đạo hữu, theo , nhiều t.ử ở Ngự Thú Tông mang linh miêu đến tìm. đạo hữu và linh miêu nhà đạo hữu đều ưng ý…”
“Đương nhiên là ưng ý! Mấy con thú đó méo mó xí, xứng với bảo bối nhà !”
“…Ờm.”
Tu sĩ phụ trách đăng ký khó xử.
Nữ tu vung tay:
“Ta thêm tiền! Ngươi đăng cho !”
Tu sĩ phụ trách đăng ký:
“…Được.”
A Chiêu xem một lúc, đó sang chỗ khác.
Hành lang trải dài treo kín các nhiệm vụ, nhiều tán tu đang chăm chú tìm việc phù hợp với .
Điều khiến A Chiêu bất ngờ nhất là, Đạo Minh còn tàng thư các, cả sân luyện võ, giữa sân luyện võ còn dựng một lôi đài, đó hai tu sĩ đang giao đấu kịch liệt.