A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình - Chương 385: A Chiêu Ra Ngoài Lịch Luyện Một Mình

Cập nhật lúc: 2025-12-15 11:59:31
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Ầm!”

Lời của Tiểu Bạch dứt, bầu trời liền vang lên một tiếng sấm.

 

Bộ lông trắng mềm mượt của nó lập tức nổ tung, thoắt cái trốn lưng Diệp Phong Dương.

 

“Xoẹt!”

Chỉ thấy một đạo Lôi Tín rơi xuống ngay mặt Diệp Phong Dương.

 

Diệp Phong Dương: “…”

 

Tiểu Bạch đ.á.n.h trúng, cẩn thận thò đầu , thấy mặt Diệp Phong Dương là Lôi Tín mang theo khí tức của Cư Chính An, nó lập tức ý thức bản … quá nhát gan.

 

Nó ho khan hai tiếng, cảm nhận linh khí của Cư Chính An trong Lôi Tín, liền thúc giục:

“Cư Chính An truyền tin cho ngươi? Có A Chiêu gây chuyện gì ? Mau mở xem.”

 

Diệp Phong Dương đáp một tiếng, ngón tay chạm nhẹ Lôi Tín. Lôi Tín lóe sáng, giọng cung kính của Cư Chính An vang lên:

“Sư thúc tổ, tiểu sư thúc rời khỏi Thiên Kiếm thành, một ngoài lịch luyện .”

 

Diệp Phong Dương: “…”

 

Tiểu Bạch:

“Cái gì? Sao thể để con bé tự lịch luyện ?”

 

Thiên Kiếm thành, phân minh Đạo Minh.

 

“Sao ngươi thể để tiểu sư thúc một ngoài lịch luyện ?”

Cư Chính An Sở Trọng Từ với vẻ mặt “ giao cho ngươi vì tin tưởng ngươi, ngươi để xảy chuyện như thế ”.

 

Sở Trọng Từ :

“Tiểu sư thúc tổ luyện đan cho tử.”

 

Ai mà ngờ, khi ở phòng luyện đan hai ngày, luyện xong đan dược, cô bé để đan d.ư.ợ.c cùng một phong thư ở chỗ Sở Trọng Từ, lặng lẽ một mang kiếm đến truyền tống trận rời khỏi Thiên Kiếm thành.

 

Cư Chính An đau đầu lá thư đặt bàn . Nét chữ đoan chính nhưng mang theo chút non nớt:

[Tiểu Sở, đây là đan d.ư.ợ.c luyện cho ngươi, mỗi ngày ăn một viên là .

Nếu cần thêm thì truyền tin cho , sẽ luyện tiếp cho ngươi.

 

Ngoài , cảm thấy vẫn nên ngoài ngó nhiều hơn một chút.

Biết ngươi đang bận trực, sẽ đến chào tạm biệt .]

 

Ở góc bên của bức thư ký tên:

[Tiểu sư thúc tổ Minh Chiêu]

 

Cư Chính An day hai bên thái dương nhói đau:

“Ta truyền Lôi Tín cho sư thúc tổ , chắc sẽ nhanh chóng tìm tiểu sư thúc thôi.”

 

Sở Trọng Từ sư phụ .

 

Thấy ánh mắt nghi hoặc của đồ , Cư Chính An hỏi:

“Muốn gì?”

 

“Tiểu sư thúc tổ sắp mười tuổi , tu vi là Kim Đan, pháp bảo ít. Một ngoài lịch luyện bình thường, thật các cần quá lo lắng.”

 

“Ngươi hiểu .”

Cư Chính An liếc mắt tử, bực bội .

 

Sở Trọng Từ: “…”

Thôi, im miệng .

 

!”

Cư Chính An như nhớ điều gì, liền nhíu mày :

“Ngươi bệnh mắt từ bao giờ ?”

 

Sở Trọng Từ: “???”

 

Hắn nhanh nhận tin đồn bệnh mắt truyền về Kiếm Tông, ngay cả sư phụ bận trăm công ngàn việc của cũng thấy.

 

Hắn bất lực:

“Đệ t.ử bệnh mắt.”

 

“Có bệnh thì chữa.”

Cư Chính An nghiêm túc:

“Giờ tin tức ngươi mù đêm lan khắp Thiên Kiếm thành, kẻ thù của ngươi thể cũng . Ban đêm thấy là bệnh nghiêm trọng, dễ nhằm .”

 

“Sư phụ.”

Sở Trọng Từ bất đắc dĩ gọi:

“Người cảm thấy cái tin đồn quen tai ?”

 

“Quen?”

 

, nghĩ kỹ mà xem.”

 

Cư Chính An ngẩn ngơ vài thở, như bừng tỉnh. Ông t.ử với vẻ mặt đầy áy náy, dè dặt :

“Trọng Từ… ngươi từng với chuyện mắt của ngươi ? Sao quên mất việc quan trọng như …”

 

“Không .”

Thấy sư phụ chuẩn tự đập đầu, Sở Trọng Từ vội vàng ngăn :

“Người quên ? Năm đó, khi con xuống núi lịch luyện, con hỏi chú ý điều gì, thể cố ý để lộ một ‘khuyết điểm giả’ quan trọng, để kẻ địch hạ thấp cảnh giác.”

 

Cư Chính An: …

 

Ông nghĩ , gật gù:

“Hình như lão phu như thật.”

 

Sau đó :

“Vậy cái bệnh ban đêm ?”

 

Sở Trọng Từ đáp dứt khoát:

“Là con giả vờ thôi.”

 

Cư Chính An , vuốt râu:

“Chiêu … thật âm hiểm.”

 

Sở Trọng Từ vô cùng khiêm tốn:

“Tất cả đều là nhờ sư phụ dạy bảo.”

 

Cư Chính An trừng mắt:

“Vậy, tiểu sư thúc chân tướng của sự việc ?”

 

“Biết.”

Sở Trọng Từ dừng một chút, nhớ dáng vẻ nghiêm túc của cô bé khi giải trận pháp, đó còn luyện đan chữa mắt cho … khóe môi khẽ cong:

“May mà tiểu sư thúc tổ giúp, ‘bệnh mắt’ của con mới lan nhanh như .”

 

Khóe miệng Cư Chính An giật giật. Nghĩ đến cô bé đáng yêu , ông thở dài:

“Không giờ con bé đến .”

 

Phía Nam Hỗn Độn Đại Lục, Bác Hải thành.

Bác Hải thành là một thành ven biển, phồn hoa nhất nhì phương Nam vì gần Nam Hải, nơi tài nguyên dồi dào.

Mỗi ngày đều tu sĩ kéo đến, mong tìm bảo vật, bí tịch, một đêm đổi đời.

 

Trong Minh Nguyệt Lâu, đang bàn về những chuyện gần đây:

“Nghe ? Tên Sở Trọng Từ của Kiếm Tông bệnh mắt, buổi tối ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-385-a-chieu-ra-ngoai-lich-luyen-mot-minh.html.]

“Thật ?”

 

“Thật. Ai cũng tiểu tổ tông của Kiếm Tông hỏi thẳng mặt bao , còn luyện đan chữa mắt cho .”

 

“Haha! Tốt quá! Cuối cùng lão t.ử cũng nắm yếu điểm của . Lão t.ử trả thù đây!”

Người xách kiếm chạy khỏi cửa.

 

Mọi : “…”

 

hỏi:

“Sở Trọng Từ là ai?”

 

“Ngươi ? Hắn là tam t.ử của tông chủ Kiếm Tông, giờ là phân minh chủ Đạo Minh ở Thiên Kiếm thành.”

 

“Nghe vẻ ghê gớm.”

 

“Ghê gớm lắm chứ. Năm đó, một một kiếm diệt cả một tà giáo ở Tây Nam.”

 

Nói vài câu về Sở Trọng Từ, chuyển sang chuyện khác.

 

“Nghe , gần đây Trần lão vớ thứ gì đó lớn đáy biển thì ?”

 

! Một khối long diên hương to thế , ông giàu to . Còn t.ử Thần Nông Cốc mua ngay tại chỗ.”

 

đỏ.”

 

Lúc , một giọng sữa ngọt vang lên:

“Chưởng quầy, còn phòng trống ?”

 

Người trong đại sảnh tò mò theo, thấy một cô bé xinh xắn mềm mại đang quầy.

Chưởng quầy mập ú giọng mà thấy , đầu bên trái, bên .

 

Giọng sữa ngọt vang lên:

“Ở đây.”

 

Chưởng quầy thò nửa , cúi đầu, liền đối diện với đôi mắt đen láy.

 

Chưởng quầy: “!!!”

Sau khi rõ cô bé, con ngươi của ông co rút mạnh.

 

A Chiêu thấy chưởng quầy một cách kỳ lạ, hỏi:

“Có phòng trống ?”

 

“Có, ! Quý khách nghỉ ?”

Chưởng quầy lập tức bước khỏi quầy, thái độ cung kính.

 

A Chiêu gật đầu:

“Có, một phòng thượng đẳng.”

 

“Vâng! Tiểu tiền bối, mời theo .”

 

A Chiêu: :…”

Chưởng quầy thật .

 

Khi cô bé và ông chủ cửa hàng mập mạp khuất dạng ở góc cầu thang, sảnh chờ yên tĩnh đến đáng sợ ở tầng một lập tức trở nên náo nhiệt:

“Là con nhóc đó ?”

 

“Xinh như , mang theo lệnh bài Kiếm Tông, chắc chắn là con bé đó!”

 

rằng gần mười tuổi ? Sao thấp như ?”

 

“Ngươi ? Khi kết Kim Đan thì sẽ lớn thêm nữa.”

 

“… Tài năng quá cũng khổ nhỉ.”

 

ngơ ngác:

“Ai ? Các ngươi đều ?”

 

“Tiểu tử, ngươi ? Con bé là mà cả tu chân giới ai dám đắc tội.”

 

“Là ai?”

 

“Là tiểu nhi nữ của Dương Thần thiên tôn, Minh Chiêu.”

 

Tai A Chiêu khẽ động, hình như tiếng lầu. Bước chân cô bé khựng .

Hử? Sao nhận nhanh như ? Lạ thật.

 

Chưởng quầy dẫn cô bé đến tầng sáu, phòng lớn nhất:

“Tiểu tiền bối, đây là phòng của . Nếu việc, cứ rung chuông đồng bàn .”

 

A Chiêu hỏi:

“Ngươi nhận ?”

 

Chưởng quầy nịnh nọt:

“Trong tu chân giới , ai mà nhận ?”

 

A Chiêu im lặng một lát, hỏi:

“Vậy ngươi nhận bằng cách nào?”

 

Chưởng quầy: “…”

Nụ của ông cứng , cô bé nhỏ xíu mặt, ngập ngừng:

“Tuy tiểu nhân từng gặp , nhưng dễ nhận . Dáng dấp bốn năm tuổi, xinh xắn, là kiếm tu của Kiếm Tông, bên cạnh luôn một linh thú lông trắng…”

 

Ông dừng một chút:

“Nói chung là, trong tu chân giới, ngoài , ai giống như cả. Nên tiểu nhân một cái liền .”

 

A Chiêu: “…”

 

Chưởng quầy thấy cô bé im lặng, tưởng cô bé vui, liền cẩn thận hỏi:

“Tiểu tiền bối, còn điều gì dặn dò ạ?”

 

A Chiêu lắc đầu:

“Không.”

 

Cô bé phòng, đóng sầm cửa . Cúi xuống hai bàn tay và đôi chân ngắn của , gương mặt tròn tròn nhăn thành một cục.

Nhớ đến việc dọc đường ai ai cũng cung kính với

Vậy thì cô bé còn luyện tập gì nữa đây?

 

Hẳn là vẫn chứ nhỉ?

Cô bé . Bị nhận cũng … chắc ?

 

Cô bé suy nghĩ lâu, lòng đầy do dự.

 

A Chiêu lấy cuốn sổ ghi chép thông tin, lật xem:

[Bác Hải Thành, khí hậu nóng, nhiều yêu thú và linh thực biển độc nhất, nơi nào .]

 

Cô bé đến đây để tìm một vị linh dược. Gần đây, A Chiêu một cuốn sách, thấy một đan phương thú vị, thử luyện, nhưng thiếu một loại linh d.ư.ợ.c mọc đáy Nam Hải.

 

“Phải dạo chợ xem ai bán .”

A Chiêu sổ nhỏ, lẩm bẩm.

 

, cô bé thất vọng, dù một vòng khắp chợ và tiệm t.h.u.ố.c của Bác Hải Thành mà vẫn chẳng tìm .

 

Một tu sĩ trong tiệm t.h.u.ố.c với cô bé:

“Loại thảo d.ư.ợ.c nhiều công dụng, việc thu hoạch nó nguy hiểm. Không nhiều hái nó. Nếu nó, chỉ thể bỏ tiền thuê xuống hái thôi.”

Loading...