「Một thời gian , con  ở đây chịu ủy khuất, hôm nay  tới đây là để  rõ  chuyện.」
 
「Mộ Dung Vân là con trai của  Đường A Đường, nó là miếng thịt trong tim , là viên ngọc  tay , dù tan xương nát thịt  cũng sẽ  bỏ rơi nó.」
 
「Kẻ nào trong các ngươi còn dám ức h.i.ế.p nó, chính là ức h.i.ế.p ! Ta  hiền lành như nó ,  sẽ tới chỗ cha  các ngươi,  rõ  chuyện một lượt.」
 
「Huống hồ, tiểu nhi nên hòa nhã  thiện,  chuyên tâm học hành,   thể học cái thói đồ đàn bà đanh đá nơi chợ búa,  những chuyện đủ để lời đồn thổi sai lệch?」
 
Ta chống nạnh, thao thao bất tuyệt,  khi  xong, bên  giảng đường im lặng như tờ.
 
Một lũ tiểu nhi sợ tới mức  dám thở mạnh, chỉ  Mộ Dung Vân   kìm  nữa, mặt mày hồng hào  , như  thấy thiên thần giáng trần.
 
Nó từ chỗ  bật dậy, nhưng   dám xông lên, ánh mắt liếc về phía  .
 
Ta lúc  mới chợt nhận  mà  về phía .
 
Một nam tử  chắp tay  lưng ,  mặc bạch y, vô cùng nho nhã.
 
Không ngờ học viện ,  mời  một vị  dạy học  trai như .
 
「Thật thất lễ,  bỏ qua cho.」 Ta vái chào.
 
Xông  lớp học như ,  phần lỗ mãng, nhưng ngoài cách ,   nghĩ  cách nào hiệu quả tức thì hơn.
 
Ta  chuẩn  tinh thần để  vị   quở trách một trận.
 
「Chắc hẳn đây chính là A Đường nương tử,」 Tiên sinh mỉm  như  ý  .
 
Ta  nổi tiếng đến  ... Hắn  thốt  câu ,     đáp  thế nào.
 
「A Đường nương tử   một phen hành động, uy phong lẫm liệt, quả thật là nữ chủ hào kiệt,  một   như nương tử, là đại may mắn của Mộ Dung Vân.」
 
...?
 
Ta ngẩng mắt .
 
Trong mắt vị     là tán thưởng,  một chút trách cứ.
 
Người khác đều  nữ tử lấy sự văn tĩnh  ,  hành xử như kẻ lỗ mãng thế ,    thưởng thức, xem  vị   cũng là kỳ nhân.
 
Không chỉ ,  tiếp tục : 「Chuyện , A Đường nương tử đừng tự trách, học đường quản lý   mới là căn nguyên,  sẽ chuyển lời tới các  của học viện, nhất định  chỉnh đốn  những thói .」
 
「Ngài   là  dạy học mới tới?」 Ta hỏi một câu.
 
「Không , chỉ là theo lời mời tới giảng giải đôi lời mà thôi.」 Đối phương  .
 
Thì  là ...
 
Nam tử  xong liền , chắc hẳn là  tìm các  của học viện để  về chuyện .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-duong-eraj/8.html.]
Ta bóc bánh ngọt , chia cho đám tiểu nhi.
 
Cũng lấy một miếng đặt lên bàn  bục giảng.
 
Người , là một  .
 
--- Chương 18 ---
 
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngày đó rời khỏi học viện,  liền bắt đầu suy nghĩ kỹ lưỡng chuyện của Mộ Dung Vân.
 
Âu Dương Thanh Mai chắc hẳn sẽ  chịu bỏ qua.
 
Dù  ả  cũng là  ruột của Mộ Dung Vân, nếu ả  phát điên,   đối phó thế nào?
 
Sau chuyện  , mỗi khi  đón Mộ Dung Vân tan học viện, nó đều bám lấy  đòi ôm một lúc.
 
Tiểu nhi  vẫn còn sợ hãi, sợ   cần nó.
 
Ngày ngày dỗ dành nó, tinh thần nó dần khá hơn.
 
  , chẳng mấy chốc, Âu Dương Thanh Mai sẽ  trở ,   nghĩ  một cách giải quyết dứt điểm.
 
Ngày , bận rộn xong việc cửa tiệm,   đón Mộ Dung Vân tan học.
 
Tới sớm,   suy nghĩ xuất thần.
 
Sau lưng   gọi ,   đầu ,  ngờ  là vị   bục giảng hôm đó.
 
「A Đường nương tử,  tâm sự ? Sắc mặt ưu sầu.」 Tiên sinh hỏi .
 
「Tiên sinh chê  .」 Ta đáp.
 
「Nếu tin , nương tử  thể   để   xem,   chức vụ ở quan phủ, chứng kiến  ít chuyện,  lẽ  thể giúp nương tử giải tỏa đôi phần.」
 
Chứng kiến  ít chuyện... Ta khẽ .
 
Vậy thì những chuyện của ,  chắc hẳn thông tin nhanh nhạy, cũng đều   .
 
Ta  khổ,   nên mở lời thế nào.
 
   như  thấu , ngữ khí trầm thấp,  đầy thâm ý.
 
「Ngày đó  giảng đường, nương tử thật dũng mãnh. Giờ đây còn sợ gì? Có những chuyện, lời  của một ,  tính là gì cả.」
 
Nói xong, học viện tan học.
 
Hắn liền  học viện.
 
Nhìn Mộ Dung Vân từ học viện chạy về phía ,  lời  ,  chợt hiểu .