Ngoại truyện Minh Cẩn:
Năm thứ hai  khi A Man rời ,  hạ sinh Bình An.
Ngày Bình An tròn một tháng tuổi, hoàng  ban thưởng khắp lục cung.
Ngay cả những cung nữ thấp hèn nhất ở Tẩy y cục cũng  nhận ân huệ.
Trên con đường cung dài đằng đẵng,  như trông thấy nàng thiếu nữ  vui mừng hớn hở chạy tới.
Thế nhưng thứ nàng nâng niu trong tay, chỉ là một đĩa bánh bạch ngọc mà thôi.
Ta chợt nhớ đến lời A Man từng kể, khi khốn cùng nhất, nàng   tranh giành thức ăn với lũ chó hoang.
Nỗi thống khổ  kinh khủng đến nhường nào,   dám tưởng tượng.
 mẫu hậu hiện giờ sống, cũng chẳng khác gì.
Người nhốt  trong cung Từ An, ngày ngày sai   bánh, nhưng  chẳng đụng đến.
Cứ đến khi bánh nguội lạnh, cung nhân liền  bánh mới.
Những món điểm tâm từ cung Từ An bưng  cũng   đổ , mà  ban thưởng cho Tẩy y cục.
Cửa lớn cung Từ An quanh năm đóng chặt, chỉ trừ hoàng  mỗi ngày đến vấn an.
Cũng chỉ khi  mang Bình An đến, cánh cửa  mới  mở .
Bình An là một tiểu cô nương vô cùng nghịch ngợm.
Ba tuổi, đúng cái tuổi mà   thường  "chó mèo cũng chê", con bé cứ chạy nhảy lung tung khắp cung Từ An.
Khi thì  vỡ chậu hoa ở tiền sảnh, lúc  giật rách màn che ở nội các.
Mẫu hậu chẳng hề tức giận, ngược  còn dung túng cho Bình An  càn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-man-rmax/chuong-22.html.]
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cho đến khi con bé lẻn  tẩm cung của A Man.
Sau khi A Man rời , nơi    mẫu hậu niêm phong.
Trừ việc quét dọn hàng ngày,  bao giờ cho phép  khác bước .
Bên trong,  thứ vẫn  bài trí y hệt như khi A Man còn ở đây.
Ta  đối với mẫu hậu mà , đây là nơi  gửi gắm nỗi niềm thương nhớ,  khỏi chạnh lòng mà nổi giận.
Ta túm lấy tai con thỏ con, định giơ tay dạy cho nó một bài học.
"Cha ngươi ngày thường nuông chiều ngươi, hôm nay  sẽ  mặt  dạy dỗ ngươi cho , kẻo   lớn lên  thành cô nương leo trèo, phá phách!"
Thấy cái tát sắp giáng xuống m.ô.n.g con bé, mẫu hậu liền ngăn  .
Người : "Cứ để nó. Nếu A Man còn sống, cũng sẽ dung túng nó thôi."
Ta cũng nhớ đến chiếc hộp  nàng cất  tủ trang điểm, những viên trân châu Nam Hải , một viên cũng  từng động đến.
Cuối cùng  cũng thôi.
Bình An chạy trốn cũng nhanh thật, nấp  lưng hoàng tổ mẫu, còn lè lưỡi  mặt quỷ với .
Rồi như chợt nhớ  điều gì, con bé chớp chớp mắt hỏi: "A Man là ai ạ?"
Mẫu hậu sờ sờ đầu nó, đáp: "Nàng  , là bảo bối của hoàng tổ mẫu. Cũng là cô cô của Bình An."
Bình An cố gắng suy nghĩ một lúc,   hỏi: "Là Man nào ạ? Man của bánh bao ạ?"
Ta thấy nỗi đau buồn tích tụ bao năm trong mắt mẫu hậu tan , dần dần ngưng tụ thành một niềm khát khao da diết.
Người cong cong khóe môi, đáp: "Phải."
"Là Man của bánh bao."
(Hết)