Càng nghĩ  càng thấy  lý, nhưng  ngờ  bước  vườn hoa,    gọi giật .
"Ngươi,  đây."
Người đó đầu cài hoa lụa, eo đeo khăn lụa, cử chỉ khoan thai,     là một ma ma  đắn. 
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Có khi nào bà  là cung nữ quản sự trong cung của một vị quý nhân nào đó?
Ta vội vàng bước tới, cung kính hành lễ: "Ma ma vạn phúc."
"Ngươi là  của cung nào?"
"Dạ, của Tẩy Y cục ạ."
"Công việc  xong ?"
"Dạ... Dạ,  xong  ạ."
Bà  gật đầu: "Tốt."
“Hôm nay vườn hoa thiếu , ngươi hãy  theo  đến cung Từ An đưa hoa."
Ta đương nhiên   lý do gì để từ chối. 
Công việc ở cung Thái hậu luôn là việc quan trọng hàng đầu trong cung,    thể từ chối?
Ta  lạ gì đường đến cung Từ An, nên chỉ  thể  cuối đoàn . 
Hoa  đưa hôm nay là hoa hải đường. 
Hải đường vốn nở  mùa xuân, đây là giống mới  Hoàng thượng đặc biệt cho trồng để lấy lòng Thái hậu. 
Cánh hoa hồng phấn điểm xuyết  nền lá xanh biếc, trông thật  mắt. 
Chỉ là đá cuội lót  đáy chậu tuy nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng  khá nặng. 
Đến khi tới cung Từ An, hai cánh tay   mỏi nhừ.
Một hàng  xếp thành hai hàng, theo chỉ dẫn của ma ma,  lượt bê hoa  trong.
Vì  dám ngẩng đầu, mà gạch  bậc thang   lau chùi quá bóng loáng,  vô tình giẫm  vạt áo của cung nữ phía . 
Nàng  kêu lên một tiếng, mất đà ngã nhào về phía , cả hàng  như quân cờ domino, đổ rạp xuống.
Chậu hoa hải đường trong tay  tất nhiên là vỡ tan tành, đá cuội và đất văng tung tóe khắp nơi. 
Ta kinh hãi đến mức quên cả  dậy. 
Ma ma từ trong điện  , vẻ mặt đầy giận dữ.
Cung nữ phía     quỳ xuống tố cáo: "Ma ma, là nàng ... là nàng  giẫm  ,  mới ngã, xin ma ma trách phạt..."
Đầu óc  rối bời như một mớ bòng bong.
"Ngươi thật to gan! Làm việc ở cung Từ An mà cũng dám bất cẩn như , nếu kinh động đến Thái hậu, ngươi  mấy cái đầu để đền tội?" 
Ma ma  lo lắng  tức giận, chỉ  lập tức trừng phạt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-man-rmax/chuong-6.html.]
Ta    gây  tội lớn, vội vàng quỳ sụp xuống đất. 
Lời xin tha còn  kịp  ,   thái giám tiến lên lôi tuột  .
"Thôi, kéo đến Thận Hình ti chịu khổ sai."
Thận Hình ti là nơi nào,   rõ. 
Một khi  bước chân  đó, đừng hòng  ngoài một cách lành lặn.
Ta  sợ  hoảng, nhưng  sinh  chút dũng khí, vùng vẫy thoát , quỳ bò đến ôm lấy chân ma ma. "Nô tỳ   cố ý, xin ma ma tha cho  ..."
Ta ôm chặt lấy chân bà , dập đầu lia lịa. 
Giống như   ở ven đường,  từng dập đầu van xin những tiểu thư quý nhân bố thí cho một miếng cơm. 
Còn bây giờ,  đang cầu xin một mạng sống. 
Ta nghĩ, chỉ cần  sống là  .
Ta cúi đầu, dập trán xuống nền gạch lạnh lẽo, dập đầu một cách vô thức. 
Cho đến khi   kéo tay  dậy. 
Ta ngây  ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của bà ấy dừng  ở vạt áo  mở của .
"Ngươi... ngươi... ngươi..."
Bỗng   lao đến bên cạnh , ôm chặt   lòng. 
Giống như trân bảo  đánh mất   tìm thấy, hai giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má .
"Con của ..."
Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, sững sờ. 
Đây chẳng  là vị lão tổ tông ở cung Từ An đó ?
Ta  cung kính mời  Cung Từ An.
Những chuyện cũ  phủ đầy bụi thời gian, Lý cô cô dịu dàng kể cho   hết   đến  khác,  còn thấy bóng dáng  nghiêm khắc lúc nãy.
"Năm , khi  chào đời, tiên đế lâm bệnh nặng, quốc gia chao đảo, việc lập trữ quân khiến cả kinh thành dậy sóng. Thục phi nương nương vì ghen ghét với Thánh thượng nên  cùng bà đỡ  chuyện sai trái trong ngày Thái hậu hạ sinh. Thừa lúc Thái hậu sinh nở, cung cấm sơ hở, bà đỡ  lén đưa   khỏi cung. Công chúa khi sinh   một vết bớt đỏ  vai trái. Thái hậu nhiều  phái  tìm kiếm nhưng đều  thấy tung tích, may mắn , giờ   trở về."
Nói đến cuối cùng, Lý cô cô  kìm  dòng lệ.
Ta sờ lên vết bớt  vai trái, ngây .
Từ nhỏ,    lăn lộn trong bùn đất để sinh tồn, vô   suýt c.h.ế.t đói, c.h.ế.t rét,  đánh chết. 
Trong những đêm dài lạnh lẽo, cơ cực và bơ vơ,   bao giờ dám nghĩ   xuất  cao quý, chỉ là một con kiến nhỏ bé    chà đạp.
Vậy mà giờ đây,     với  rằng,  là một công chúa.
Ta xuất  tôn quý, những gian khổ đó, những thống khổ đó,  vốn  cần  chịu đựng. 
Điều  giống như một phần thưởng mà ông trời ban tặng, nhưng cũng giống như một trò đùa, khiến  bất lực, tiến thoái lưỡng nan, cảm thấy  buồn   hoang đường.