Ta lắc đầu, cố rướn   .
 
Hàng lông mày  đẽ của  nhíu chặt , giọng cũng mang theo chút giận:
 
“Ngươi đang giận ?”
 
Ta thì   ,    giận. 
 
Ta  ăn của  nhiều đường mạch nha như thế, nếu còn giận thì chẳng khác nào  mẫu  mắng là lòng lang  sói. 
 
Chỉ là… trong miệng  vẫn  nhai xong nửa cái bánh ngô , hễ mở miệng là sẽ lộ ngay. 
 
Ta  mới trả xong nợ, chẳng lẽ  mắc thêm? 
 
Tô tiểu thư chắc chắn sẽ  cho  cơ hội  nàng  thứ hai .
 
Hơn nữa,  đây lúc đói đến khó chịu,  thường đến  đại trù nấu ăn để đỡ thèm, Lục Cảnh sợ  ăn vụng,  rằng chỉ cần ngửi mùi cũng  trả tiền.
 
Ngỗng  thơm quá,  khi  đến   lén hít vài  .
 
Nếu hít thêm nữa, e là  nhịn nổi.
 
Ta ôm miệng, chạy thật nhanh, miệng lầm bầm:
 
“Ừm… ừm…  thu dọn hành lý.”
 
Thật   chẳng  gì để thu dọn, chỉ vài bộ y phục và một hũ đựng kẹo. 
 
Ta ôm tất cả  lòng  rời khỏi Lục phủ.
 
Không ngờ Lục Cảnh   chờ  cổng phủ. 
 
Ta hoảng đến mặt tái , chẳng lẽ  phát hiện  giấu bánh ngô?
 
Ta ôm chặt ngực,  dám thở mạnh.
 
Hắn như   gì đó nhưng  thôi, im lặng đưa bọc đồ trong tay cho :
 
“Đây là tiền mang bên ,  đường sẽ cần dùng.”
 
Nghe thấy chữ “tiền”,   cứng . 
 
Chẳng     ,   Tô tiểu thư  lưu đày thì   trả nợ nữa? 
 
Tại  vẫn ép   mắc nợ?
 
Lỡ c.h.ế.t dọc đường, món nợ   trả kiểu gì?
 
Nghĩ đến đây,   tức, Lục Cảnh thật quá đáng.
 
Ta mím môi, lùi  một bước, để bọc đồ rơi “bịch” xuống đất. 
 
Sắc mặt  lập tức trắng bệch, giọng cũng trầm xuống:
 
“Quả thật ngươi đang giận .”
 
Lần    phủ nhận.
 
Hắn do dự mãi, như  lấy hết can đảm mới :
 
“Nếu ngươi  thể trở về,  sẽ nạp ngươi  .”
 
Môi  mím càng chặt. 
 
Ta   lưu đày, lấy   tiền mà cưới gả gì nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-tu-fyze/3.html.]
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Vừa lúc Lục phu nhân , bà  thấy ,  kịp  gì nước mắt  rơi:
 
“Con bé ngốc, khổ cho con .”
 
Ta lắc đầu với bà. 
 
Ta  ngốc, cũng chẳng khổ.
 
Đến giờ Ngọ ba khắc, sai dịch  đến Lục phủ bắt ,  lẽo đẽo  theo. 
 
Quên   với Lục phu nhân,  thật sự  ngốc. 
 
Ta  Lục Cảnh sẽ  cưới . 
 
Ở Lục phủ,   thể  nô tài, cũng chẳng thành chủ tử. 
 
Cuối cùng  thể  chút việc cho Lục gia cũng coi như .
 
Hơn nữa,  còn giấu  nửa cái bánh ngô ngay  mắt Lục Cảnh, kể  cũng chiếm  món hời. 
 
Chỉ là… nửa cái bánh ngô   khiến n.g.ự.c  âm ấm mà nặng nề.
 
6
 
Đi  bao lâu, chúng  gặp một đội sai dịch khác. 
 
Họ đẩy  lên phía ,  lệnh:
 
“Vị hôn phu của ngươi, chăm sóc cho .”
 
Hử?
 
Ta  gì  vị hôn phu?
 
Ta cúi đầu   đang   xe gỗ, y phục  dính đầy m.á.u, phần da thịt lộ   vết thương,  vết còn lộn thịt  ngoài, ruồi bu đầy.
 
Ta giật , run rẩy hỏi:
 
“Hắn…  c.h.ế.t  ?”
 
Một lưỡi d.a.o lập tức đặt ngang  mặt, vẻ mặt của tên sai dịch  còn đáng sợ hơn vết thương của  , giọng lạnh lẽo:
 
“Nếu  c.h.ế.t , thì ngươi cũng đừng hòng sống.”
 
Tim  như buộc đá,  ngừng rơi xuống.
 
Vừa đuổi ruồi,   thăm dò  thở, may quá, còn sống. 
 
Ta thở phào.
 
Ta kéo xe, theo chân sai dịch hướng về Tây Bắc.
 
Lục Cảnh  đúng, đây quả là việc cực nhọc. 
 
Mới một ngày mà vai và lòng bàn tay   rộp lên m.á.u. 
 
Tô tiểu thư da dẻ mỏng manh chắc chắn chịu  nổi.
 
Lúc nghỉ chân,  dùng hũ kẹo múc nước, lau sạch sẽ cho . 
 
Khi lớp m.á.u bẩn trôi , khuôn mặt thật của  hiện .