Hắn thật sự  , như tiên nhân trong truyện mẫu  kể.
 
Vài ngày , vết thương của    dấu hiệu khá hơn,  còn lở loét.
 
Ta cũng   vài chuyện từ miệng sai dịch:  là vị hôn phu của Tô tiểu thư, cũng là cữu cữu ruột của hoàng đế, Hạo Uyên.
 
Bị Tần vương tố kết đảng mưu lợi riêng nên  kết án lưu đày. 
 
Tô tiểu thư là vị hôn thê nên  liên lụy, nhưng may mắn nàng    theo.
 
Cơm tù chỉ  một miếng lương khô, Hạo Uyên hôn mê nên chẳng ăn . 
 
Đợi bọn họ ngủ,   dùng hũ kẹo nấu canh cho . 
 
Đừng coi thường nguyên liệu đơn giản, nó từng cứu sống phụ , mẫu ,  và   qua năm mất mùa.
 
Ta còn bỏ cả lương khô  nồi, bón từng thìa cho . 
 
Tên sai dịch hung hăng  cứ  chằm chằm,  sợ  giật mất, nên đút cho  ăn thật nhanh.
 
Lúc đường  buồn chán,  cũng  chuyện với Hạo Uyên: kể   trận loạn năm xưa xảy  thế nào, phụ    đá  khỏi xe ngựa.
 
Kể cả chuyện khi mới đến Lục gia, vì sợ  đuổi nên  dám ăn nhiều, nửa đêm đói chỉ uống đầy bụng nước,   còn  tiếng nước kêu.
 
Ta  rau  trồng là ngon nhất làng, nhiều bá mẫu  học, nhưng mẫu   cho, bảo nếu họ học  thì rau của  sẽ mất giá,   cũng  còn tiền  học.
 
“Hạo Uyên, thật   cũng  học chữ lắm. Ta ghen tị với   và Lục Cảnh lắm.”
 
Ta dừng xe, thở dài một . 
 
Nguyện vọng  chôn trong lòng  lâu.
 
Hôm đó  lén  xem Tô tiểu thư, nàng  đang đối thơ với  khác, miệng   những câu  đến mức nam nhân cũng chẳng bằng. 
 
Ta ngây  , mới  Lục Cảnh phát hiện.
 
Nếu  cũng giỏi như nàng , phụ    sẽ  đá  xuống xe ?
 
Người phía  vẫn im lặng. 
 
Ta chớp đôi mắt cay xè,  kể về Lục Cảnh,  còn keo kiệt hơn cả địa chủ. 
 
Ăn nửa cái bánh ngô đòi mười đồng, uống ngụm nước cũng năm đồng. 
 
Số tiền  dành dụm sáu năm trời,  tới nửa năm  tiêu sạch.
 
Sau   nghĩ cách, nhân lúc trời mưa hứng  thật nhiều nước, như  một ngày chỉ tốn mười đồng. 
 
Lục Cảnh tưởng  ăn vụng nên canh chừng kỹ hơn, nhưng  bắt   , nước của  là do trời cho mà.
 
Cứ thế,    ,  đến Tây Bắc.
 
7
 
Ngày đầu tiên đến Tây Bắc, Hạo Uyên phát sốt cao, tên sai dịch hung hăng   dí d.a.o lên cổ .
 
"Chữa cho ! Không thì ngươi  hậu quả  đấy!"
 
Hắn  nghiến răng  từng chữ, còn đẩy lưỡi d.a.o sát thêm một chút,  sợ đến mức như nghẹt thở.
 
Thật sự quá  khó  khác , quan sai canh giữ chúng   chặt, căn bản tìm   thuốc. 
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta cuống cuồng xoay vòng, chỉ đành bắt chước cách mẫu  chăm sóc  , cởi áo   lau .
 
Miệng   ngừng lẩm bẩm:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-tu-fyze/4.html.]
"A Tú cầu xin ngươi, mau tỉnh  , tỉnh  ,  sẽ trồng cải cho ngươi ăn, cải  trồng ngon lắm."
 
"Xin , A Tú vẫn   c.h.ế.t, ngươi tỉnh   ?"
 
Ta mệt đến kiệt sức mà Hạo Uyên vẫn mê man. 
 
Khuôn mặt  như thế ,   khi mở mắt sẽ  ,  lẽ  cũng chẳng còn cơ hội thấy nữa.
 
Ta lấy cái bánh ngô giấu trong n.g.ự.c , nó  khô cứng, nhưng dù sắp c.h.ế.t  thì cũng   một con ma no bụng.
 
Ở Lục gia    ăn no,  đường lưu đày cũng chia nửa lương khô cho Hạo Uyên. 
 
Càng nghĩ càng tủi ,   kìm  mà òa  nức nở.
 
"Ta tỉnh , đừng  nữa."
 
"A… quỷ a!"
 
Mà  là một con quỷ tuấn mỹ,  lên còn  hơn cả Lục Cảnh.
 
"Ngươi tên là gì?"
 
"Ta…  là A Tú."
 
"Hai chữ nào?"
 
Ta lắc đầu với , chính  cũng   là hai chữ nào. 
 
Phụ mẫu gọi  là Đại Nha,  là mạng hèn dễ nuôi sống. 
 
Trong thôn chắc ai cũng mong con gái  sống yên , nên những đứa tên Đại Nha ngày càng nhiều.
 
Khi  lớn, từng  phụ mẫu đổi tên cho , nhưng họ bận kiếm tiền cho    sách,  rảnh để ý đến . 
 
Cuối cùng là lão tú tài trong làng đặt tên cho, ông  ở phương Đông Bắc  một loại ngọc tên là "ngọc tú", trong suốt, ấm áp, tinh xảo mà kín đáo.
 
"Về  ngươi sẽ gọi là A Tú."
 
Chỉ là ông  dạy  . 
 
Lục Cảnh  chữ, nhưng   gọi  là "ngốc".
 
Ta đành kể  lời lão tú tài cho Hạo Uyên . 
 
Hắn gật đầu, khóe môi nở nụ : 
 
"A Tú, là cái tên ."
 
Hắn  thật sự quá , giống như hoa đàm trong vườn Lục gia  ánh trăng phủ một lớp men. 
 
Ta như  ma xui quỷ khiến, đưa nửa cái bánh ngô trong tay .
 
  nghĩ cái bánh ngô khô đến nứt   xứng với mỹ nhân thế , đang định rút tay về thì Hạo Uyên  lấy mất.
 
Hắn đặt trong tay ngắm nghía,  sợ  sẽ ném như Lục Cảnh từng ném kẹo, liền vội : 
 
"Không bẩn , ngươi… ngươi  ăn thì… …   thể ăn."
 
Hắn khẽ cong khóe môi, bỏ  miệng.
 
"Chủ tử! Không  ăn!" 
 
Tên sai dịch hung hăng   xuất hiện,  sợ hãi trốn   Hạo Uyên.