Cái trống nhỏ trong lồng n.g.ự.c   bắt đầu gõ, từng tiếng một, càng lúc càng dồn dập.
 
Hạo Uyên đối xử với  quá , đến mức  trở thành một cô nương lười biếng, vườn rau suýt nữa thì bỏ hoang.
 
Ta vội vàng  nhổ cỏ, bắt sâu.
 
Buổi tối, Hạo Uyên   ăn rau cải  trồng.
 
Hắn khen  ngớt: 
 
“Rau A Tú trồng quả nhiên  ngọt.”
 
Tất nhiên ,   bao giờ  khoác.
 
Ta  dựng sạp bán rau, còn tự   bảng hiệu “Rau của A Tú”.
 
Lần    một ước nguyện mới để dành tiền,  mua cho Hạo Uyên một cái trâm cài tóc.
 
Hắn  với ,  cũng   với , ngày tháng nhất định sẽ càng lúc càng .
 
Mấy bá mẫu đến mua rau đều nhận  , việc buôn bán mỗi ngày đều rôm rả, cho đến khi   gặp  kẻ vô lý đó.
 
Rau của   nàng  lật tung lên,  ít cây   bẻ gãy.
 
Ta nổi nóng, hờn dỗi : 
 
“Ta  bán cho ngươi nữa!”
 
“Dựa  cái gì mà  bán cho ? Con tiện tỳ , mua cho ngươi hai mớ rau là  nể mặt ngươi lắm .”
 
“Ngươi   lão gia nhà  là ai ? Mấy thứ , với cả mấy thứ  nữa, tất cả mang đến Khúc phủ cho !”
 
Nàng  tiện tay ném  một đồng tiền, giọng điệu khinh miệt: 
 
“Cũng chỉ đáng một đồng  thôi.”
 
Ta tức điên,  lao  đánh  với nàng , Hạo Uyên  ngang qua  chặn  màn náo loạn .
 
Hắn trầm mặt  ,  bỗng thấy tủi , nếu… nếu  cũng trách  như Lục Cảnh  từng, thì  sẽ  tha thứ cho  , nhất định sẽ bỏ  thật xa.
 
Dù   cũng  thể sống  một .
 
“Có  thương ?”
 
Ta mím môi,  chịu  .
 
Hắn thở dài,  sang  kẻ gây chuyện: 
 
“Trả tiền rau,  đưa đến nha môn.”
 
Giang Trác  cho nàng  cơ hội  thêm câu nào, lập tức móc túi tiền  đưa cho .
 
Ngược ,   thấy ngượng ngùng. 
 
Đây chính là cảm giác   chống lưng ?
 
Thực … thực  tiền rau cũng  quan trọng lắm.
 
Hạo Uyên  thấu tâm tư , liền trực tiếp nhận tiền  , mỉm  đặt  tay : 
 
“Không tủi  nữa,   nàng xả giận,  ?”
 
Không…  tủi  nữa, A Tú  rộng lượng nhất.
 
Lần  Hạo Uyên về phủ  đột ngột,    trở  kinh thành.
 
“Vậy chúng   xa  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-tu-fyze/7.html.]
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Trong lòng  chua xót, khó chịu hơn cả khi ăn quả mơ xanh.
 
“Vậy A Tú  nguyện ý cùng  trở về ?”
 
“ A Tú chỉ  trồng rau, ở kinh thành   đất cho A Tú.”
 
“Có chứ, của  chính là của A Tú.” 
 
Hạo Uyên đặt tay   lòng bàn tay , những vết chai  tay   biến mất, trở nên trắng trẻo mềm mại.
 
“Sau  A Tú  trồng rau,  chính là cái cuốc của nàng;  bán rau,  sẽ là tiểu sai vặt của nàng,  ?”
 
“Giống như phụ mẫu  ?” 
 
Một  cày, một  gieo, mãi mãi  xa rời.
 
Hạo Uyên mỉm , trong mắt  ánh sáng ấm áp: 
 
“, giống như phụ mẫu nàng .”
 
12
 
Ta   mấy tháng, ở trong phủ, Lục Cảnh càng lúc càng thấy  yên. 
 
Mỗi   ngang qua sân,  luôn cảm giác như thiếu mất cái gì đó.
 
Ngày , lúc nào cũng  một ngốc tử    tảng đá chào ,   một câu: 
 
“Lục Cảnh, ngươi về .”
 
Rõ ràng chỉ là một câu chẳng  gì đặc biệt,  mà ngày nào  cũng  cố ý  đường vòng chỉ để .
 
Hôm nay trong sân vẫn chẳng  ai. 
 
Bỗng nhiên   nhớ món rau nàng trồng.
 
 Hắn gọi tiểu tư tới hỏi:
 
“Vườn rau của ngốc tử ?”
 
“Cái gì ạ?” 
 
Tiểu tư ngẩn ,  phản ứng kịp ngốc tử là ai, nhưng  thấy sắc mặt âm trầm của Lục Cảnh liền hiểu  ngay.
 
“Cô nương…   vườn rau.”
 
“Sao cơ!” 
 
Tim Lục Cảnh chợt thắt , một ý nghĩ đáng sợ dâng lên.
 
“Trong phủ  trồng hoa cỏ,   chỗ để trồng rau.” 
 
Tiểu tư run run đáp.
 
Không thể nào! 
 
Không trồng rau thì ngốc tử  lấy   tiền? 
 
Hắn  nghĩ  hỏi thẳng.
 
“Cô nương dùng tiền tự dành dụm. Mỗi ngày chỉ ăn một cái bánh ngô,   hết tiền thì công tử  cho cô  ghi nợ, nên nàng chỉ ăn nửa cái,  khi…  ăn.”
 
Suy đoán trong lòng   chứng thực, như  vô  kim châm chọc thẳng  ngực.
 
Hắn đúng là một kẻ khốn nạn!