A TỰ, KIẾP SAU MÌNH LẠI GẶP NHAU EM NHÉ. - Chương 197: Tai bay vạ gió

Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:06:18
Lượt xem: 41

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhìn mấy đứa con trai quỳ thành một hàng, Cảnh Minh đế trầm mặt một hồi lâu hé răng.

Cũng nên cho tụi nó một ít thời gian tỉnh !

Vài vị hoàng tử càng chẳng hiểu .

Đang yên đang lành, phụ hoàng gọi bọn họ tới gì? Xem tư thế khẳng định khen ngợi.

Chỉ là bọn họ chuyện gì cả nha, nhiều lắm là lão Thất chạy tới Thuận Thiên Phủ cáo trạng, lưng khinh bỉ nhạo một hồi thôi.

Trong lúc trong lòng chúng hoàng tử đang bồn chồn thôi, Cảnh Minh đế rốt cuộc mở miệng: “Các ngươi hôm nay những gì?”

Chúng hoàng tử hai mặt .

Phụ hoàng hỏi đến rõ ràng như , thực sự điểm dọa .

Tầm mắt của Cảnh Minh đế rơi Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử trong lòng khổ một tiếng, vội mở miệng : “ Nhi thần vẫn luôn ở trong Vương phủ, ăn xong đồ ăn sáng thì dạo vườn trong chốc lát, đó xem sách một hồi.”

Cảnh Minh đế về phía Thái Tử.

“ Nhi thần vẫn luôn ở Đông Cung, dùng xong đồ ăn sáng thì dạo vườn trong chốc lát, cũng xem sách một hồi ——”

Cảnh Minh đế đánh gãy lời Thái Tử: “ Ngoại trừ những cái thì ? Chẳng lẽ chút chuyện đặc biệt?”

Một giọt mồ hôi từ trán Thái Tử chảy xuống.

Không chứ, chỉ là sáng sớm nay ở trong hoa viên gặp một cung nữ tư sắc tệ, kéo trong bụi hoa ngủ một phen, lẽ phụ hoàng vì chút chuyện to chuyện?

“Hử?” Thấy Thái Tử chậm chạp trả lời, Cảnh Minh đế nhíu mày.

Thái Tử nghĩ đến Cẩm Lân vệ, tắt tâm tư lừa gạt, hàm hàm hồ hồ : “ Nhi thần…… Cùng một cung nữ chuyện tâm sự……”

“Phì.” Không là ai nhịn một tiếng, chúng hoàng tử càng vội cúi đầu thấp hơn.

Cảnh Minh đế tức nha, ông thật đúng là đem chuyện lão Thất ám sát nghĩ lên Thái Tử , dầu gì Thái Tử cũng là trữ quân, dính kéo bè kéo lũ đánh đó, nghĩ thế nào cũng đáng xuống tay với lão Thất.

Trăm triệu nghĩ tới, Thái Tử hoang đường háo sắc như thế!

Nhịn xuống xúc động lập tức phát tác, Cảnh Minh đế về phía Tam hoàng tử: “Lão tam, còn ngươi?”

Mẹ đẻ Tam hoàng tử phận hèn mọn, cho nên dưỡng thành tính tình chi li cẩn thận, trả lời: “ Nhi thần ở trong phủ Diễn Võ Trường mang theo Phúc ca nhi cưỡi vài vòng.”

Cảnh Minh đế thế liền hứng thú: “Á, phúc ca nhi cưỡi ngựa ?”

Các hoàng tử khác âm thầm bĩu môi.

Lão tam đúng là gặp may, đáng tiếc mẫu phi là một cung nữ, dù kiên cường thế nào nữa cũng dậy nổi.

“Vừa mới bắt đầu học.”

Cảnh Minh đế gật gật đầu.

Cuối cùng cũng một đứa đáng tin cậy, ngoại trừ Thái Tử, thì đối với những nhi tử khác ông kỳ thật yêu cầu cao, đừng xằng bậy là .

Kế tiếp Cảnh Minh đế hỏi Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử nghĩ xong chủ ý trong đầu, Cảnh Minh đế lướt qua , hỏi Lục hoàng tử cùng Bát hoàng tử.

Trái tim Ngũ hoàng tử lập tức thấy .

Phụ hoàng vì cớ gì cố tình vòng qua ? Lấy sự hiểu của với phụ hoàng, khả năng lớn là bởi vì yên tâm về , tám chín phần mười là giữ đến cuối cùng mới thu thập ——

Quả nhiên, chờ Cảnh Minh đế hỏi hết các vị hoàng tử khác xong, khi về phía Ngũ hoàng tử sắc mặt đột nhiên trầm xuống: “Nói xem ngươi hôm nay những gì nào!”

Những khác thế, về phía Ngũ hoàng tử ánh mắt liền đúng.

Náo loạn nửa ngày, hóa đầu sỏ gây tội là lão Ngũ.

“Nhi thần, nhi thần gì nha.” Ngũ hoàng tử khẩn trương, trong đầu trống rỗng.

Úc Cẩn quỳ gối trong một góc, khóe miệng tràn một tia lạnh.

Hắn , tạm thời thể chơi c.h.ế.t kẻ nhớ thương A Tự, thu chút lợi tức cũng tồi.

“ Không gì? Vậy ngươi vì xuất hiện ở đường phố Thanh Đồng phụ cận hẻm Tước Tử?”

Ngũ hoàng tử nhất thời sửng sốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-tu-kiep-sau-minh-lai-gap-nhau-em-nhe/chuong-197-tai-bay-va-gio.html.]

Cái gì mà đường phố Thanh Đồng với chả hẻm Tước Tử? Hắn rõ ràng vòng vo ở phụ cận Đông Bình Bá phủ mà.

“ Nói!”

Cảnh Minh đế quát lạnh một tiếng Ngũ hoàng tử sợ tới mức buột miệng thốt : “Nhi thần mà.”

Cảnh Minh đế xong càng tức, vốn hai phần ngờ vực vô căn cứ biến thành năm phần: “Đến lúc mà ngươi còn giả ngu? Ngươi coi Cẩm Lân vệ là bài trí ?”

Ngũ hoàng tử oan uổng cực kỳ: “Nhi thần thật cái gì mà đường phố Thanh Đồng với hẻm Tước Tử a ——”

Từ từ, hẻm Tước Tử quen tai.

Tròng mắt Ngũ hoàng tử theo bản năng chuyển động, trong lúc vô tình quét đến Úc Cẩn cách đó xa, đột nhiên sửng sốt, đó sắc mặt đổi.

Cố Diệp Phi

Hắn nghĩ , nơi đặt chân của lão Thất chính là ở chỗ đó, khi từ Tông Nhân Phủ ngoài còn từng phái hỏi thăm, nghĩ tìm một cơ hội hung hăng thu thập tiểu tử một phen.

Cảnh Minh đế Ngũ hoàng tử tràn đầy thất vọng, nhàn nhạt : “Hôm nay lão Thất ám sát ở ngay gần nhà, các ngươi ?”

“Nhi thần .” Chúng hoàng tử rối rít , về phía Ngũ hoàng tử ánh mắt càng vi diệu hơn.

Ngũ hoàng tử hậu tri hậu giác phản ứng : “ Phụ hoàng, Chuyện Thất ám sát thật liên quan gì đến nhi thần!”

Cớ gì mà cứ gặp tiểu tử là liền xui xẻo? Ngũ hoàng tử theo bản năng về phía Úc Cẩn.

Úc Cẩn chuyển mắt, mỉm với .

Đầu Ngũ hoàng tử ông một tiếng.

Xong xong , hôm nay dù nhảy Hoàng Hà cũng tẩy sạch.

Nhìn Ngũ nhi tử đánh khai, Cảnh Minh đế giận sôi máu: “Trẫm chỉ hỏi ngươi vì xuất hiện ở nơi đó!”

Nếu thật sự tra cho manh mối rõ ràng, thì ông sẽ để cho Cẩm Lân vệ ôm chuyện chứ, lão Ngũ thật đầu óc!

“Nhi thần ——” Ngũ hoàng tử há miệng thở dốc, nhất thời tìm thấy cái cớ thích hợp.

Tội danh ám sát Lão Thất lớn như đương nhiên thể nhận, với vốn dĩ cũng mà, ai nào trời hành đạo , nhưng mà nhớ thương quý nữ Bá phủ cũng thể ăn ngay thật .

“Nhi thần…… Chính là rảnh đến việc gì, xem đám tang Vĩnh Xương Bá phủ.”

Thấy Cảnh Minh đế sắc mặt căng cứng, Ngũ hoàng tử vội giải thích : “Không phụ hoàng , vợ chồng Vĩnh Xương Bá cùng ngày đột tử, nhi thần cảm thấy hiếm lạ, liền ——”

“Đủ !” Cảnh Minh đế thể nhịn nữa đánh gãy lời Ngũ hoàng tử, “Từ hôm nay trở , ngươi ở Lỗ Vương phủ cấm túc ba tháng, phạt cắt một năm lương bổng! “

“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng a, nhi thần thể thề với trời, tuyệt đối phái ám sát Thất !”

Cảnh Minh đế nhịn xuống xúc động nhấc chân đá bay Ngũ hoàng tử, trách mắng: “Ngu xuẩn, ngươi nếu dám tương tàn, chẳng lẽ cho rằng chỉ nhiêu đây xử phạt thôi ?”

Các hoàng tử khác âm thầm lắc đầu.

Cảm tạ lão Ngũ ngu xuẩn như , cho bọn họ mắng ít chút.

“ Nhớ kỹ cho trẫm, đây là phạt ngươi đức hạnh tu! Nhà khác đột tử, ngươi chẳng những đồng tình mà còn xem náo nhiệt, đây là việc mà một Vương gia nên ?”

“Nhi thần sai .” Ngũ hoàng tử ủ rũ cụp đuôi, loại cảm giác họa trời giáng.

“Còn các ngươi!” Ánh mắt Cảnh Minh đế chậm rãi đảo qua mặt mấy đứa con trai, mặt trầm như nước, “Thận trọng từ lời đến việc , ôn lương cung kiệm, hữu cung, những phẩm chất chớ quên!”

“Nhi thần cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo.”

Chúng hoàng tử xem như rõ, cái gì mà thận trọng từ lời đến việc , ôn lương cung kiệm đều là lời tung hỏa mù, hữu cung mới là mục đích hôm nay bọn họ kêu tới phạt quỳ.

Phụ hoàng đây là hoài nghi trong đám bọn họ xuống tay hại lão Thất, gần xa bóng gió cảnh tỉnh bọn họ về thành thật chút thôi.

Quả thực là tai bay vạ gió!

Chúng hoàng tử trong lòng hẹn mà cùng hiện lên ý nghĩ , nhưng đến Ngũ Hoàng tử vẻ mặt đưa đám, cảm thấy khí thuận.

Vẫn là đối lập mới , so với bọn họ, lão Ngũ rõ ràng là đối tượng trọng điểm phụ hoàng hoài nghi.

“Đều xuống , Thái Tử lưu !”

Giờ khắc , tâm tình chúng hoàng tử càng vi diệu hơn.

Ừ ha, chỉ cần Thái Tử xui xẻo, bọn họ liền an tâm .

Thái Tử: “……” Vận năm nay may mắn, ngày nào đó dâng hương mới !

Loading...