Nàng tên là Hứa Mộ Đường, là vì mẫu nàng thích hoa hải đường, nên phụ nàng đặt tên nàng như .
Ca ca nàng tên là Hứa Giang Ngộ, cái tên là để tưởng nhớ đầu tiên phụ mẫu gặp ở Giang Châu.
Khi nàng còn nhỏ, cả gia đình chuyển từ Nghiệp Đô đến Giang Châu, đó là quê hương của mẫu nàng. Tại ngôi nhà ở Giang Châu, một khu vườn trồng đầy cây hải đường mà mẫu nàng yêu thích. Mỗi năm mùa xuân, nàng ở lầu các, đều thể thấy phụ mẫu ôm giữa những bông hoa hải đường màu hồng nhạt, đó phụ nàng sẽ thảm cỏ trải đầy cánh hoa, mẫu nàng đùi ông, những cánh hoa rơi lả tả sẽ phất qua bàn tay phụ đang âu yếm vuốt ve hai má của mẫu nàng.
Dù thời gian trôi qua bao lâu, bọn họ vẫn như xưa, luôn yêu thương , tràn đầy tình cảm.
Nàng trở về phòng, với ca ca đang xem sách y, “Ca ca, cũng tìm một nam nhân như phụ .”
Ca ca xong, ngẩng đầu lên, chỉ , “Đường Đường, ngu ngốc như , đừng hại khác, ở nhà thì hơn, trong nhà ai ghét bỏ cả.”
Nàng nắm chặt nắm tay nhỏ đ.ấ.m nhẹ cánh tay ca ca vài cái, nàng sẽ nữa.
Từ nhỏ ca ca là ngu ngốc, mỗi y , nàng nhíu mày, chạy lòng phụ mẫu mà .
Nàng hừ hừ lặp , nàng nhất định sẽ tìm một nam nhân giống phụ .
Chiều hôm , ca ca Hứa Giang Ngộ tìm sư phụ của y—một ông lão y thuật tinh thông, đồng thời là chủ của hiệu thuốc Tô thị nổi tiếng ở Giang Châu. Nàng ở nhà, nên bám theo cùng y.
Mỗi bước mỗi xa
Đây là đầu tiên nàng đến nơi , Tô đại phu dẫn ca ca xem thuốc, còn nàng thì ở phía quầy. nàng yên, chạy lung tung theo các tiểu nhị trong hiệu thuốc, đưa thuốc. Đột nhiên một đại thẩm bảo nàng cân một ít hoàng kì, nàng hoảng hốt, một hàng thuốc mà .
Lúc , một giọng nam trầm vang lên bên tai nàng, “Ngăn kéo thứ tư bên , ngươi cần một lạng.” Hắn dừng một chút, hỏi, “Biết cân ?”
Hứa Mộ Đường nhớ rằng, xung quanh lúc đó rõ ràng ồn ào, yên tĩnh, nhưng khoảnh khắc đó nàng chỉ thấy giọng , giống như mỗi bọn họ chuyện với phụ , chỉ cần mẫu nàng mở miệng, tất cả ánh mắt và tâm tư của phụ đều hướng về mẫu .
Thân hình cao lớn, bên cạnh nàng, che khuất một phần lớn ánh sáng, nàng lúng túng sờ soạng đến ngăn kéo thứ tư, nhưng nhất thời thể phân biệt trái .
Nàng khẽ một tiếng, đó mở ngăn kéo, cân xong đưa cho đó.
Hứa Mộ Đường đỏ mặt ngẩng đầu , là một nam tử trẻ tuổi, màu da tối, ngũ quan thanh tú, đường nét cương nghị, khi nàng đang thắc mắc những thứ , thì thấy tiểu nhị quầy , “Thiếu gia, ngài đến đây?”
Hóa là nhi tử của Tô đại phu, nhưng giống lắm, Tô đại phu rõ ràng hiền hòa.
“Đây là tử mới nhận của phụ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-uyen/chuong-107-ngoai-truyen-2-hua-mo-duong-duong-duong-oi-1.html.]
Lần đợi tiểu nhị quầy mở miệng, nàng chủ động tiến lên , “Ta , ... là cùng ca ca .”
“Ca ca của ngươi?” Hắn nàng mấy , như hiểu , “Giang Ngộ?”
Nàng mím môi gật đầu, chút ngại ngùng, vội vàng cúi đầu chỗ khác.
Có ở đây, nàng bỗng cảm thấy gì cũng chút lúng túng, cuối cùng đành tựa cằm chiếc ghế nhỏ ở cửa.
Cho đến khi ca ca ngoài, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, khi rời , nàng thấy ở phía , “Ta tên là Tô Thành.”
Ca ca kỳ quái , sang nàng : “Ta cũng tên gì, chắc là luyện võ đến ngốc .”
Nàng cúi đầu , trong lòng nghĩ, đây đang với nàng ?
Sau đó nhận ca ca về việc luyện võ, nàng đáp , “Khó trách thoạt giống Tô đại phu lắm.”
Cả vẻ thô kệch hơn.
Ca ca , sẽ trở thành võ trạng nguyên.
Không ai , tối đó nàng mơ thấy một , một nam nhân.
Đây là đầu tiên trong mười sáu năm nàng giấc mơ như , nhưng nàng sợ hãi, càng đáng sợ hơn là ngày hôm nam nhân đó trực tiếp đến nhà nàng.
, nam nhân chính là Tô Thành của y quán Tô thị.
đến tìm nàng, mà là đến tìm phụ nàng.
Nàng như ma ám, nhận từ nha , tự mang thư phòng, nàng thấy tên Tô Thành bàn việc của phụ , phụ đang gì đó, gật đầu.
Nghe thấy tiếng động, nàng, trong ánh mắt loáng thoáng một tia sáng, thoáng chốc biến mất.
Buổi trưa mẫu nàng còn giữ ăn cơm, trong cuộc trò chuyện, nàng gọi phụ là lão sư.
Kỳ lạ, phụ nàng khi nào thì nhận tử?