Sau khi trở về Hành Dương cung, Vệ Thái phi thấy sắc mặt nàng , liền bảo nàng xuống nghỉ ngơi, A Uyển đáp ứng, trưa sẽ đến.
Nàng trở về phòng, xổm bên giường, cửa sổ gỗ đối diện vẫn mở một nửa, cảnh vật hoang vắng bên ngoài xông mắt nàng, lâu , trời bắt đầu tuyết rơi, gió Bắc cuốn theo những bông tuyết bay đến bên cửa sổ, bệ cửa sổ chất thành một tầng mỏng.
Đôi mắt nàng dần đỏ, chôn mặt đầu gối, cả bắt đầu run rẩy, những bông tuyết lạnh lẽo như tích tụ ở đầu quả tim, kịp tan chảy bắt đầu thẩm thấu , mang đến một cơn đau nhói đến tận xương tủy.
Thật lâu , A Uyển ngẩng đầu, hàng mi dài mà dày khẽ rung rinh, nàng dậy đến bên cửa sổ, gió tuyết cuốn đến, cả bỗng trở nên thanh tỉnh
Đã mơ mộng nhiều năm như , đến lúc tỉnh táo , phận cao quý, cho dù Gia Ninh công chúa cũng sẽ là tiểu thư cô nương tôn quý khác, còn chỉ là một cung nữ, loại tâm tư nên .
Trong suốt những năm qua, nàng chỉ cất giấu một nỗi nhớ trong lòng, từ giờ trở sẽ chôn sâu tận đáy lòng, nuôi dưỡng, từ xa ngắm .
A Uyển khép cửa sổ , thầm nghĩ, đủ .
* * * * * *
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hoàng đế nhăn nhó, những quyển sách khiến thấy buồn ngủ, nhưng dám dừng , đối diện là Hứa Nghiên Hành đang .
Cuối cùng chịu nổi, Tiểu Hoàng đế thả sách xuống, “Thái phó, trẫm buồn ngủ.”
Hứa Nghiên Hành gấp tấu chương trong tay, “Tiếp tục.”
Mỗi bước mỗi xa
Tiểu Hoàng đế chu môi, nhớ điều gì, , “Mẫu hậu ngươi sẽ cưới hoàng tỷ của trẫm, trẫm và ngươi chỉ là quân thần, mà còn là thích, bảo trẫm lời ngươi, một khi , trẫm sẽ tiếp tục xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/a-uyen/chuong-18-nguoi-ra-khoi-cung-di-1.html.]
Hứa Nghiên Hành nhíu mày, thấy Tiểu Hoàng đế chăm chú sách, liền rời khỏi ngự thư phòng, gọi luôn Thượng Thanh Vân , chất vấn ông , “Bệ hạ , rốt cuộc là chuyện gì?”
Thượng Thanh Vân cảm thấy trong lòng giật thót, tình hình , Thái hậu nương nương vẫn thông báo cho Hứa Thái phó, ông một nữa rơi tình thế khó xử, sợ rằng Thái hậu nương nương tính toán khác, bên Hứa Nghiên Hành đang gây áp lực, ông thầm chửi một tiếng, thái giám nô tài thật việc dễ dàng.
bệ hạ lên tiếng, tin tức coi như là bệ hạ tiết lộ ngoài, nghĩ , ông mới , “Hồi Thái phó, nô tài cũng cụ thể chuyện gì. Chỉ Thái hậu nương nương sáng hôm nay triệu kiến Vệ Thái phi, là quyết định sẽ gả Gia Ninh công chúa cho ngài.”
Ánh mắt của Hứa Nghiên Hành bỗng lạnh , ném một câu, “Ở đây trông coi.”
“Nô tài tuân lệnh.” Thượng Thanh Vân kêu lên hai tiếng, hướng , vẻ như là nội cung, quy củ trong cung hiện lên trong đầu, ông tự hỏi đang nghĩ gì, Thái phó đại nhân là ai, trong hoàng cung thì cứ đó.
Hứa Nghiên Hành đưa lưng về phía Đức Ninh cung, mặt mày lạnh như băng, đáy mắt thâm trầm, quanh một khí thế nghiêm khắc, cho dù cao lớn tuấn đến , các cung nữ cũng sợ đến méc run rẩy, theo lời liền chạy như trốn trong điện.
“Thái phó đại nhân phụ tá hoàng nhi, ngày ngày muôn ngàn công việc, đặc biệt đến đây gặp ai gia là chuyện gì?” Thái hậu từ trong điện , hiệu cho các cung nữ xa một chút.
Hứa Nghiên Hành vòng vo với bà , thẳng, “Nương nương nếu vị trí , thì hãy an phận, việc của bản quan đến lượt ai đó đến quyết định.”
Thái hậu xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, bà cũng Hứa Nghiên Hành là quen tùy ý ngang ngược, nhưng giờ giọng điệu chuyện của , đặt Thái hậu là trong mắt, “Hứa Nghiên Hành, ngươi to gan――”
Hứa Nghiên Hành mặt biểu cảm, nghiêng đầu, khóe môi hiện lên chút trào phúng, gì thêm, liền rời .
Các cung nữ thấy , liền vội vàng tụ , ngờ Thái hậu quát lên, “Đều cút , hôm nay chuyện ai dám nhiều lời, đều xử chết.”
Lập tức quỳ thành một đống, “Bọn nô tì dám.”
Ban đầu gả Gia Ninh qua đó, nhân cơ hội lung lạc chút quan hệ, nghĩ cũng là nóng vội, một nắm quyền lớn như thể để thao túng, hôm nay ở mặt Vệ Thái phi diễu võ giương oai giờ còn, tức giận dâng lên, bắt đầu đập loạn những chiếc bình trong cung, miệng lầm bầm, “Ai gia thắng , hoàng đế là nhi tử của ai gia, Thái hậu cũng là ai gia.”