Văn Điềm khẽ  bằng giọng mềm mại,  khi tắt thiết  thông tin, cẩn thận mất một lúc để gửi địa chỉ cho Giang Cảnh.
Tín hiệu  vẻ  , địa chỉ chỉ mới  gửi một nửa thì  mắc kẹt, vòng  vòng  mãi mà  chuyển  .
Văn Điềm khẽ thầm thì, đôi mắt mong mỏi  chằm chằm  tiến trình đang chậm chạp. Khi  định gửi  một  nữa, một bàn tay từ phía  đặt lên vai , kèm theo tiếng  vang lên: "Nhóc con,  một  ?"
Hàng mi của Văn Điềm khẽ rung,  định  đầu  xem là ai thì  bịt miệng và kéo ngược  quán bar.
 lúc , địa chỉ cuối cùng cũng  gửi  thành công.
Bùi Ân ngay lập tức nhận  định vị mà Văn Điềm gửi, ánh mắt sáng lên. Cậu vội :
"Thượng tướng, chỗ   đây em từng đến, khá quen thuộc. Để em  đón bạn học!"
"Không cần."
Giang Cảnh nhận lấy thiết  thông tin,  ngoảnh đầu  mà bước lên chiếc xe lơ lửng. Anh khởi động xe và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Bùi Ân.
Giang Cảnh lái xe cực nhanh, mỗi khi đèn xanh  bật,  luôn là  đầu tiên vọt . Quãng đường thường mất nửa giờ lái xe,  mà  cứng rắn rút ngắn xuống còn 20 phút.
 khi đến nơi theo định vị của Văn Điềm,    thấy bóng dáng  .
Không tìm thấy , Giang Cảnh lập tức gọi điện thoại cho Văn Điềm. Suốt gần 10 phút,  ai bắt máy, cũng   dấu hiệu sẽ chuyển tiếp.
Giang Cảnh nhíu mày, ngón tay nắm chặt thiết  truyền tin, giọng khàn khàn chửi thầm một câu: "Đồ lừa đảo."
Nửa giờ .
Ở góc ngoặt  lầu hai quán bar, hai  dáng  cao ráo  tựa  lan can, tay cầm ly rượu.
Một trong hai, là một nam sinh với diện mạo bình thường, sắc mặt lạnh lẽo. Cậu   cầm thiết  thông tin   lệnh:
"  thấy   chạy  khỏi quán bar, giờ chắc   xa. Tìm thử chút sẽ thấy. Sau khi tìm  thì ném    phòng VIP thứ hai  lầu ba."
Từ thiết  thông tin vang lên giọng một  đàn ông thô lỗ:
"Ông chủ, lầu ba là khu vực dành cho khách VIP, ném  đến đó thì  lợi gì chứ?"
"Cậu nhận tiền của  là để  việc theo lời , đừng hỏi nhiều." Nam sinh lạnh lùng quát. Cậu   thích  ai xen  chuyện của .
Người đàn ông  liền đáp: "Đã rõ."
Cúp máy, khóe môi nam sinh khẽ nhếch lên, tâm trạng vui vẻ.
Người bạn bên cạnh – một nam sinh khác, đặt ly rượu xuống, thẳng chân  dậy. Đó là Khúc Ngọc, học viên Omega của khoa Thực Chiến Quân Đội.
Khúc Ngọc  nghiêng đầu, giọng đầy mất kiên nhẫn:
"Rốt cuộc    gì?"
Nam sinh bên cạnh  mỉa, tránh câu hỏi mà đáp  bằng một câu hỏi khác:
"Cậu đoán xem   gặp ai?"
Khúc Ngọc nhíu mày:
"Có gì  mau, đừng vòng vo."
Thấy mất hứng, nam sinh nhún vai, giải thích:
" thấy Văn Điềm. Cậu  cũng dám đến nơi thế . Nhìn dáng vẻ chắc là  đầu tiên.  chỉ  tìm chút niềm vui cho   thôi."
Còn tại   ném   khu khách VIP? Đương nhiên là vì hôm nay Tống Toàn Thắng  mặt ở đó.
Tên Tống Toàn Thắng  háo sắc  ngu ngốc, mỗi ngày đều đến quán bar  để hưởng lạc,  nào cũng ở  cả đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/abo-be-omega-ngot-ngao-ngoc-nghech-biet-doc-tam/chuong-10-1.html.]
Chuyện  của  thì ai cũng . Vậy nên nếu ném một món mồi béo bở như Văn Điềm  đó, Tống Toàn Thắng chắc chắn  thể bỏ qua.
Nhìn hình ảnh Văn Điềm rụt rè và ngây ngô  màn hình, nam sinh khẽ , lẩm bẩm:
"Để xem  khi    ô uế, Thượng tướng còn xem  như bảo bối nữa ."
Văn Điềm, kẻ mà Giang Cảnh gọi là "đồ lừa đảo",  thực tế  từng  chuyện với nam sinh , thậm chí   mâu thuẫn gì.  chỉ cần  thấy  lúc nào cũng bên cạnh Giang Cảnh là  đủ khiến   chướng mắt.
"Dựa   mà    thể ở bên Giang Cảnh, thậm chí còn   theo đến doanh trại? Vị trí đó đáng lẽ  là của ."
Gia đình    giàu , cha  chỉ là những thương nhân nhỏ lẻ, chẳng  mối quan hệ nào đủ tầm với Giang Cảnh. Thế nhưng    luôn cố gắng, từng bước tiến gần. Ai ngờ   Văn Điềm cướp  một bước.
Chắc chắn là dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó.
"Đồ hồ ly tinh!"
Nụ   mặt nam sinh biến mất. Cậu  nguyền rủa một câu,  đầu  định tìm sự ủng hộ từ  bạn.  lúc , Khúc Ngọc   dậy và hướng về lầu ba.
Nam sinh ngạc nhiên, hét lên:
"Khúc Ngọc,    đấy?"
Khúc Ngọc  , ánh mắt lạnh lùng tựa băng giá:
"Đi dọn dẹp mớ rắc rối ngu xuẩn của . Cậu   trò   thể gây c.h.ế.t  ?"
Tống Toàn Thắng là loại  gì, Khúc Ngọc hiểu hơn ai hết.
Dù Khúc Ngọc cũng chẳng ưa gì bộ dạng của Văn Điềm, nhưng với tính cách yếu ớt, mềm mại như  , chắc chắn sẽ  sống sót  tay Tống Toàn Thắng.
Y   g.i.ế.c .
"Rầm!"
Văn Điềm  đẩy mạnh  một phòng bao bởi một  đàn ông thô bạo. Tiếng động lớn đến mức  hai  đang hôn   ghế sô pha  giật   .
"Ai đó?"
Người đàn ông   hình to lớn, bụng phệ, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cửa, vẻ mặt khó chịu vì  quấy rầy.
Văn Điềm giật  hoảng hốt, đôi mắt chớp liên tục.
Trong phòng bao  tổng cộng bảy, tám . Ngoài hai   sô pha, còn  đều là bảo vệ mặc đồ đen,  lặng lẽ ở các góc.
Ở giữa,  đàn ông  lên tiếng đang ôm một cô gái nhỏ nhắn xinh . Làn da cô mềm mại đến mức chỉ cần véo nhẹ cũng  thể thấy nước da hồng hào lộ rõ. Lúc , cả hai đều chăm chú  Văn Điềm với ánh mắt đầy tò mò, như thể đang đánh giá một món đồ mới lạ.
Văn Điềm chậm chạp nhận  tình huống,   đỏ bừng như tôm luộc. Cậu hận  thể lập tức  đầu chạy khỏi nơi đây.
"Ai cho   đây? Mau lôi    ngoài!" Tống Toàn Thắng chính mà  đàn ông to lớn đang nhíu mày, giọng  lạnh băng  lệnh đuổi khách.
Văn Điềm sững sờ trong chốc lát, khuôn mặt đỏ bừng. Cậu lắp bắp, giọng lí nhí:
"Xin... xin ,   nhầm phòng."
Tống Toàn Thắng càng thêm khó chịu, cất giọng gắt gỏng:
"Mau cút! Ai cũng  thể tùy tiện  đây ?"
Văn Điềm vốn    ở  nơi  lâu hơn,  ,  chút do dự   vặn nắm cửa chuẩn  rời .
Tống Toàn Thắng đang định mở một chai bia để xả cơn bực, nhưng đúng lúc , ánh mắt  vô tình liếc qua bóng dáng nhỏ bé đang vội vã rời .
Chỉ một cái  thoáng qua,  liền nhận  vẻ ngoài của Văn Điềm.