“Bốp!”
 
Bàn tay  vỗ mạnh xuống bàn.
 
“Đây là nhà ! Ai  với các  rằng    sắc mặt  ngoài khi ăn cơm trong chính nhà ? Muốn ăn thì ăn,  ăn thì cút!”
 
Cái vỗ  khiến   trong phòng ăn giật . Có vẻ  ai ngờ   phản kháng, mà   phản kháng  chính là Giang Dịch,  mà ai cũng   yêu nhưng  thể  .
 
Trước đây,  nổi loạn nhưng chỉ  lời Giang Dịch. Anh  cũng lấy đó  kiêu hãnh, khoe khoang rằng dù  là thiên kim tiểu thư thì vẫn     răm rắp.
 
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Vậy nên ai cũng nghĩ  sẽ  bao giờ phản kháng  từ chối.   vẻ họ quên mất rằng    vốn là một   cá tính mạnh mẽ.
 
Dù   l.i.ế.m cẩu suốt mười năm, những góc cạnh của   bao giờ mất , chỉ là   che giấu chúng mà thôi.
 
Bây giờ    giải phóng, đương nhiên  sẽ  những gì khiến  thoải mái,  còn uất ức chịu đựng nữa.
 
“Thẩm Tuế Du, con  tạo phản ?!”
 
Thẩm Phục đập mạnh tay xuống bàn, tiếng vang còn lớn hơn  ban nãy,  bàn tay  cũng thấy đau lây.
 
“Có tin là ba đuổi con  khỏi nhà ?”
 
 lén xoa tay  bàn. Mặc dù    vẻ  oai phong, nhưng đúng là   đau tay thật.
 
Nếu là  đây,  chắc chắn sẽ lập tức rưng rưng nước mắt mà nhận . Dù  thì, nhân vật nữ phụ ác độc trong kịch bản cũng là kiểu thiếu thốn tình cảm, khao khát sự công nhận của cha.
 
Thế nên, ngày , khi  đe dọa đuổi  khỏi nhà,  sẽ vô cùng sợ hãi.
 
 bây giờ thì khác —kịch bản  kết thúc,   còn  nó khống chế nữa.
 
“Ba ,  vẻ ba quên mất một chuyện.”   thẳng  ông , chậm rãi : “Tên   sổ đỏ căn biệt thự  là Thẩm Tuế Du.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-doc-nu-phu-khong-tay-trang/4.html.]
Lời  như một cái tát đánh thẳng  mặt Thẩm Phục.
 
Lưu Tư Tư thấy tình hình  , lập tức lên tiếng:
 
“Tiểu Du, đừng đùa như . Giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà vẫn đang khóa trong két sắt  kìa. Ba con  chịu nổi trò đùa  .”
 
Thẩm Phục cũng  hồn , bàn tay đập xuống bàn vang lên bốp bốp, giận dữ hét lên: “Nghịch nữ!”
 
 nhún vai. Xem  lời nhắc nhở thiện chí của   ai chịu tin. Vậy thì  cũng chẳng buồn tốn thời gian đôi co nữa.
 
“Bác Trương, dọn cơm!”
 
“Vâng, đại tiểu thư,  mang lên ngay!”
 
“Gọi đại tiểu thư cái gì? Phải gọi là nhị tiểu thư!”
 
Bác Trương chẳng thèm để ý đến lời của Lưu Tư Tư, vẫn vui vẻ   bếp.
 
Món bác Trương nấu vẫn ngon như  khi.
 
Mặt Hứa Tri Bạch tái nhợt, rõ ràng  cụm từ “đại tiểu thư” kích thích.
 
  nhạt: “Ba định để Hứa Tri Bạch  gia phả nhà họ Thẩm ?”
 
Hứa Tri Bạch là con gái của Thẩm Phục và Lưu Tư Tư, chỉ hơn  ba tháng.
 
 chống cằm, chậm rãi  tiếp: “Ba  cần con nhắc ? ‘Thẩm’ trong nhà họ Thẩm là Thẩm Từ, chứ   Thẩm Phục  nhé.”
 
Thẩm Từ— ruột của —một  phụ nữ dịu dàng nhưng  quá lụy tình, cuối cùng  sa chân  bẫy của một kẻ đàn ông vô sỉ như Thẩm Phục.
 
Kết cục của bà, đương nhiên là bi kịch.