Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Triệu Tam Ngưu  lên kinh thành 1
 
Trình Loan Loan nhấp một ngụm , đăm chiêu  về   xa xăm.
 
"Mùa thu năm , ngươi  trong bụi cỏ,   đẫm máu, cảnh tượng ghê . Ta còn tưởng rằng ngươi   qua khỏi." Nàng  mắt  : "Cách một năm, những kẻ truy sát ngươi năm xưa liệu  buông bỏ thù hận  chăng? Ngươi cứ thế trở về, liệu  gặp  nguy hiểm nào ?"
 
Tuy rằng nàng và Hạ Tiêu chỉ là biểu tỷ   danh nghĩa, nhưng suốt một năm qua Hạ Tiêu   mực chiếu cố các nhi tử của nàng. Rất nhiều tráng đinh trong thôn cũng theo  học võ,  cũng tận tâm chỉ dạy,  hề vì khả năng lĩnh hội của họ mà sinh lòng thiếu kiên nhẫn. Nàng hy vọng Hạ Tiêu  thể sống một đời bình an,  cần   về kinh thành để tự chui đầu  hiểm cảnh.
 
Hạ Tiêu  nhẹ: “Chẳng lẽ vì hiểm nguy mà cả đời    về? Thân nhân  đều ở kinh thành, họ cũng     vẫn còn tại thế.”
 
Trình Loan Loan hờ hững cất lời: “Kẻ truy sát ngươi năm đó, e rằng cũng  mối liên hệ huyết thống với ngươi?”
 
Nếu  nhà thật sự quan tâm  thì  một năm trôi qua mà vẫn chẳng tìm  nơi  ngã xuống?
 
Nếu  thật sự hòa hợp với  nhà thì từ  đến nay   từng đề cập tới  nhân?
 
Hạ Tiêu cả  chấn động.
 
Ánh mắt của  trở nên đen sẫm, trầm giọng đáp: “Kẻ đuổi g.i.ế.c  là đại ca khác  của . Mẫu   là kế thê,  tuy   trưởng tử nhưng cũng là dòng đích,  quyền thừa kế. Hắn vì  diệt trừ hậu hoạn nên sai  ám sát …”
 
Trình Loan Loan khẽ đặt chén  xuống: “Vậy phụ   mặc kệ ? Mẫu    che chở  ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1011.html.]
“Phụ   chuyên tâm việc triều chính,  bận lòng chuyện nhà cửa? Mẫu   là tiểu di của đại ca, cũng chính là   của  mẫu đại ca. Nàng  luôn đau lòng vì cháu ngoại  từ nhỏ  thiếu mẫu , luôn xem như m.á.u mủ ruột thịt mà hết lòng chăm sóc.” Hạ Tiêu khẽ nhếch khóe môi mỏng,  lạnh một tiếng: “Thời thơ ấu, nếu  và đại ca cùng , mẫu  nhất định sẽ lựa dỗ dành đại ca … Khi   với mẫu  rằng đại ca  ý mưu hại ,    tin, còn mắng  ác ý nghi ngờ đại ca, bắt  quỳ ở từ đường cả một ngày… Ôi, một gia đình như , mà  vẫn   về thăm viếng một phen.”
 
Trình Loan Loan im lặng hồi lâu.
 
Nàng cũng  từng nghĩ tới Hạ gia  ẩn chứa nhiều khúc mắc đến thế, cũng  ngờ rằng   nữ nhân vì cháu ngoại mà bỏ mặc cốt nhục  sinh của .
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Nàng khẽ thở dài một tiếng: “Nếu đại ca ngươi  ngươi còn sống, e rằng sẽ chẳng khoan dung tha thứ cho  . Ngươi trở về kinh thành chẳng khác nào đưa dê  hang cọp, chi bằng cứ an phận tại chốn .”
 
Nàng từ  tới nay vốn chẳng thích can dự  quyết định của  khác, nhưng thật lòng   chứng kiến Hạ Tiêu  về chịu c.h.ế.t.
 
“Dù   cũng là mẫu  ,  ơn sinh dưỡng. Ta   về hỏi  một lời, một năm    từng hối hận chăng?”
 
Đôi mắt Hạ Tiêu sâu thẳm như giếng cổ, khiến  ngoài chẳng thể  thấu cảm xúc.
 
“Sư phụ,  hãy mang  tử theo cùng.” Triệu Tam Ngưu vác rìu bước tới, cất lời: “Một ngày là thầy, cả đời là cha. Sư phụ lâm nguy,  tử   thể khoanh tay  ? Võ nghệ  tử tuy còn thô thiển, nhưng so với thường nhân thì ưu việt hơn hẳn. Đệ tử theo sư phụ lên kinh thành, ít nhiều cũng  thể nương tựa lẫn ,   ?”
 
Phạm Khắc Hiếu
Trình Loan Loan mấp máy đôi môi, định  lời gì đó   thôi.
 
Học võ tứ hải từ  đến nay vẫn là khát vọng của Tam Ngưu. Giờ đây cơ duyên  hiện hữu  mắt, Tam Ngưu tất chẳng dễ dàng buông bỏ.
 
Nếu vì lời khuyên của nàng mà Tam Ngưu ở  thôn Đại Hà, thì cả đời   tất sẽ ôm nỗi ân hận khôn nguôi.
 
Nàng đè nén cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng cất lời: “Nếu ở kinh thành   một vị trí nhỏ cho con, thì thôn Đại Hà chúng  vẫn luôn hoan nghênh con  về. Nơi đây vĩnh viễn là gia hương của con. Tam Ngưu, con theo sư phụ lên kinh thành,  chuyện đều  lấy sư phụ  trọng, bất luận việc gì cũng   tự ý quyết định. Tính con lỗ mãng,   tự cân nhắc, gặp chuyện gì cũng  thỉnh giáo sư phụ…”