Mời quý độc giả  bên  để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Vừa thấy   , Tôn Thủy Cần liền vọt qua, túm chặt lấy cổ áo : “Triệu Thiển Căn,    điên  đấy chứ? Đó là một ngàn lượng bạc đấy, đúng một ngàn lượng chẳng sai lệch chút nào. Tổ tông tám đời nhà  cũng  từng kiếm  nhiều tiền đến . Huynh dựa   mà đem tiền của  trao cho  khác, dựa  ?”
 
“Bốp.”
 
Nương Thiển Căn từ phía xa xông đến tựa như đạn pháo, tát mạnh một cái lên mặt Tôn Thủy Cần.
Phạm Khắc Hiếu
 
“À, rốt cuộc thì một ngàn lượng bạc cũng  về , cuối cùng lão nương cũng  thể thở phào một . Lão nương  cho ngươi , hoặc là ngươi sống an phận cho , hoặc là thu dọn hành lý cút về thôn Hoa Quế . Để  xem   một ngàn lượng  thì ngươi còn  thể gây nên sóng gió gì nữa. Thiển Căn, mau đè tức phụ con , đưa nàng  về nhà, bớt ở đây mà  chúng   mất mặt  hổ.”
 
Tôn Thủy Cần còn định mắng mỏ, nhưng  nương Thiển Căn dùng vải rách bịt kín miệng .
 
Nàng   lôi về nhà, nhốt chung với đứa nhỏ  mới đầy tháng,  cho phép  khỏi cửa nửa bước.
 
 nàng  vốn chẳng  kẻ dễ dàng buông bỏ. Sau khi ngoan ngoãn chăm sóc đứa nhỏ bảy tám ngày, rốt cuộc nàng  cũng tìm  cơ hội rời khỏi nhà.
 
Nàng  trốn  từ cửa , men theo đường nhỏ  núi mà  thành, vội vã một mạch đến thẳng huyện Hà Khẩu, xông thẳng  cửa hiệu của Hồ chưởng quỹ.  Hồ chưởng quỹ  bán sạch  hàng hóa trong tay từ lâu, đương nhiên cửa hiệu cũng  đóng cửa. Nàng  thậm chí còn chẳng thấy bóng dáng Hồ chưởng quỹ ở  cả, nên chỉ  thể tiếp tục thuê một chiếc xe ngựa đến huyện Vạn Toàn, tìm đến đại bản doanh của Hồ chưởng quỹ.
 
Hồ chưởng quỹ  chủ một hiệu vải tọa lạc tại chốn sầm uất nhất  phố lớn huyện Vạn Toàn. Sau khi thu  một khoản tiền khổng lồ từ cuối tháng Mười đến cuối tháng Mười Một năm ,  liền mua luôn cửa hiệu kề bên, đập thông hai bên. Giờ đây hiệu vải Hồ Ký là hiệu vải lớn nhất cả huyện Vạn Toàn, khách hàng   nườm nượp  ngớt. Hắn dường như cảm thấy  sắp bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
 
Lúc  tiểu nhị bên ngoài bước  bẩm báo: “Bẩm chưởng quỹ, bên ngoài  một phụ nhân thôn Đại Hà huyện Bình An cầu kiến,  là từng  giao tình hợp tác với ngài.”
 
Thoáng chốc Hồ chưởng quỹ nheo mắt : “Bảo nàng  cút .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1028.html.]
 
Tháng ,  khi kết thúc công việc buôn bán,  vốn định tìm phụ nhân  hợp tác thêm  nữa, nhưng ai ngờ phụ nhân   đắc tội với Tuệ An nhân.
 
Nếu  còn tiếp tục hợp tác với  đàn bà , e rằng sẽ chọc cho Tuệ An phu nhân thịnh nộ. Hắn chỉ là một thương nhân tầng lớp thấp kém, cần gì  đối nghịch với một vị phu nhân quan  triều đình? Hắn  vô cùng hài lòng với lợi nhuận hiện tại, cứ an phận với chút  ăn nhỏ  thì  hơn.
 
“Đợi chút.” Hồ chưởng quỹ từ trong tay áo lấy  một túi tiền lớn, trao qua: “Bảo nàng  cầm lấy  mau cút .”
 
Tôn Thủy Cần nhận lấy túi tiền, cứ ngỡ là ngân phiếu hàng ngàn lượng, nào ngờ khi mở , chỉ  là bạc vụn, cộng gộp  cũng chẳng quá năm lượng bạc.
 
Trong chớp mắt, m.á.u nóng nàng  sôi trào, liều mạng quát lớn  trong: “Lão họ Hồ , ngươi mau  đây! Ngươi dám qua cầu đoạn ván, nếu hôm nay ngươi  chịu nhả  tiền  đáng  hưởng,  quyết  rời nửa bước!”
 
Nàng vốn chỉ là một thôn phụ, lớn lên nơi thôn dã. Thuở  còn màng đến thể diện, song nay nàng  sớm biến thành con chuột    xua đuổi, còn thiết tha gì thứ gọi là mặt mũi đó nữa?
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Nàng  hét hò ầm ĩ: “Chưởng quỹ tiệm vải  chẳng  thứ  lành gì, tham lam  chịu nhả  tiền mồ hôi xương m.á.u của . Chư vị đừng tới chốn  mua sắm nữa!”
 
Nàng  như phát điên, cứ thế túm lấy từng vị khách, miệng  ngừng cằn nhằn.
 
Dù những  đó vốn chẳng tin lời nàng, nhưng cũng  dáng vẻ điên dại  của nàng  cho kinh sợ, cả thảy vội vã bỏ chạy.
 
Hồ chưởng quỹ tức giận đến nỗi sắc mặt tái xanh: “Nếu ngươi còn dám tiếp tục quấy phá,  sẽ cho  bắt ngươi đến quan phủ!”