Ngô Tuệ Nương  m.a.n.g t.h.a.i 1
 
Vào ngày hai mươi chín tháng Chạp, tiết trời  đẽ vô cùng.
 
Ánh mặt trời ngày đông ấm áp chiếu rọi khắp nơi, xua  màn u ám  kéo dài bao ngày.
 
Năm nay, thôn Đại Hà kiếm   ít ngân lượng. Phần lớn bạc dùng để mở rộng hội chợ,  đó, ngày hội thưởng cúc mùa thu và ngày hội thưởng mai mùa đông cũng thu về chút đỉnh. Tuy nhiên, hai khoản  phần lớn đều quy về tay nương Đại Sơn. Số trăm lượng bạc còn   cả thôn chia sẻ, mỗi hộ gia đình cũng chỉ  chia vài trăm văn tiền, nên cũng  mấy ham   bạc .
 
Thông qua thương nghị của hàng ngũ quản lý trong thôn,  tiền   gộp  để  thể thôn dân cùng chung vui bữa cơm giao thừa.
 
Dù giao thừa còn ở năm , song từ hôm nay việc chuẩn   bắt đầu rục rịch. Mọi phụ nhân trong thôn đều tề tựu giúp sức chuẩn  nguyên vật liệu nấu nướng, nam nhân thì dựng lò bếp, dời bàn ghế. Hài tử  thể thỏa sức nô đùa, cả thôn tràn ngập tiếng   hân hoan.
 
“Than ôi, năm ngoái còn sống khốn khó, ai  thể ngờ tới năm nay   sự  đổi to lớn đến thế.”
 
“Lời ngươi  quả  sai chút nào. Vài ngày  , cuộc sống quả thực vô cùng khó khăn. Mỗi độ đón Tết, miếng thịt cũng chỉ đếm  đầu ngón tay. Hài tử đói khát đến mức  oe oe cũng chẳng tìm   kế sách. Mới đó mà bao lâu  trôi qua , những tháng ngày ở thôn Đại Hà  liền khởi sắc. Tất cả những điều , đều  cảm tạ nương Đại Sơn.”
 
“Vương gia cùng Lý gia ở thôn Quế Hoa bên cạnh chắc hẳn đang ngưỡng mộ chúng  đến phát hờn, ai bảo thôn bọn họ    nương Đại Sơn chứ.”
 
“Đáng thương nhất là thôn Trình gia. Nương Đại Sơn vốn họ Trình, nên chắc chắn  dân làng ở đó  cho tâm ly tán.”
 
“Thôn Trình gia cũng chẳng đến nỗi t.h.ả.m thương. Thôn đó   một vị cử nhân, chẳng bao lâu nữa sẽ   quan, thôn Trình gia   cũng chẳng  tầm thường .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1031.html.]
“Kìa xem, nương Đại Sơn tới !”
 
Trình Loan Loan vận y phục tiện lợi bước tới cùng góp sức, đằng  còn  các bà tử, nha  tùy tùng.
Phạm Khắc Hiếu
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Tề bà tử cùng những  khác sớm  hòa   cuộc sống thôn dân. Vừa tới nơi  tự giác bắt tay  công việc, cùng các phu nhân  quen quây quần một chỗ mà đàm đạo chuyện gia đình.
 
“Ôi chao nương Đại Sơn, ngươi mau đến xem thử!” Vương thẩm tử tay cầm một con cá sống, vội vàng chạy tới. “Nương tử Đại Sơn đang rán mỡ heo thì bỗng nhiên nôn ọe. Gương mặt nàng bỗng trở nên trắng bệch,  chăng  nhiễm phong hàn sinh bệnh? Có cần mời đại phu ?”
 
Trình Loan Loan vội vàng dừng công việc đang , chạy vội tới phòng bếp.
 
Ngô Tuệ Nương  thôn dân đỡ  xuống, tay nâng chén nước ấm, khẽ nhấp từng ngụm, sắc mặt   phần hồng hào trở .
 
Nàng  về phía đám đông vây quanh hỏi han, ngượng nghịu cất lời: “Ta   cả,  thể là…  thể là  mang…”
 
Kỳ kinh nguyệt của nàng  trễ hơn hai tháng . Trong lòng vẫn luôn ngầm hoài nghi, song  thể    biểu hiện gì khác lạ, nên  dám gióng trống khua chiêng báo tin. Lần   nôn ọe, hệt như khi hoài thai Tiểu Châu Châu thuở . Nàng lúc  mới dám chắc bản  thực sự  mang thai.
 
“Hỉ sự, đại hỉ sự!” Bà lão Chu  lớn, “Nương Đại Sơn , nàng quả là phúc khí dồi dào, mệnh  nhiều con nhiều cháu. Cháu trai của Nhị Cẩu nương tử còn  chào đời, thì bên nàng  báo tin hỷ . Mau  gọi Đại Sơn về đây dìu nàng về nghỉ ngơi. Mang thai vốn khiến  thể mệt nhọc, thai nhi  cần  tĩnh dưỡng thật .”
 
Ngô Tuệ Nương vội vàng : “Thiếp  đỡ nhiều ,  cần nghỉ ngơi.”
 
“Nương tử Đại Sơn, nàng nên  lời.” Tôn thị ôm hài tử  tới, “Phàm là nữ nhân khi mang thai, đều nên  tự chăm sóc bản   một chút. Mấy việc vặt  của nàng, Xuân Hoa cũng  thể lo liệu . Xuân Hoa, con còn ở bên đó thái rau gì nữa? Thật chẳng  chút tinh ý nào! Mau đến đây lo liệu bếp núc! Nương tử Đại Sơn cần nghỉ ngơi, bữa cơm tất niên của thôn  đành  giao cho con . Con hãy cố gắng thể hiện cho , đừng phụ kỳ vọng của  .”