Kính mời quý độc giả tiếp tục thưởng lãm đoạn văn tiếp theo của chương truyện.
 
Xưa  Mạnh mẫu tam thiên. (Chỉ  của Mạnh Tử ba  chuyển nhà vì con mà chọn nơi ở)
 
Hạ chưởng quỹ là một thương nhân, đương nhiên chỉ quan tâm đến chuyện  ăn buôn bán. Đây là  đầu tiên   , thì  Giải nguyên kỳ thi Hương Trình Chiêu,  mà ngay cả Tuần phủ đại nhân của thành Vân cũng  ngớt lời ca ngợi,  chính là cháu của Tuệ An nhân.
 
Vân Mộng Hạ Vũ.
 
Trở thành Giải nguyên là vinh quang tột đỉnh, thêm cả vinh dự của Hội nguyên nữa, đúng là thành tích mà vô  sĩ tử hằng mong ước.
 
Hắn còn nhớ  đây, đại thiếu gia trong tộc Hạ gia ở kinh thành đỗ thủ khoa kỳ thi Hương, cả Hạ gia đều chấn động, khai yến tiệc chiêu đãi ba ngày ba đêm. Sau đó đại thiếu gia  đạt  thành tích , xếp thứ năm ở kỳ thi Hội, Hạ gia  tiếp tục bày tiệc rượu chiêu đãi.... Đại thiếu gia chỉ đỗ thứ năm kỳ thi Hội mà bây giờ  trở thành quan viên tam phẩm  triều đình, Trình Chiêu  còn đỗ thủ khoa kỳ thi Hội, cứ noi theo như  thì e rằng sẽ nhanh chóng lập  chỗ  vững chắc trong triều.
 
Một thôn phụ quê mùa tục tằn đương nhiên  đủ khiến   e sợ, nhưng nếu là một tân khoa Trạng nguyên thì thật sự đáng  kiêng dè.
 
Hạ gia  thói quen chiêu mộ hiền tài, tuyệt đối sẽ  vì chuyện kinh doanh mà đắc tội với một đại quan tương lai.
 
Trong  ăn buôn bán,   nhiều việc  thể hái  tiền, nhưng thủ khoa kỳ thi Hội thì chỉ  duy nhất một   thôi....
 
Trong lòng Hạ chưởng quỹ trầm tư suy tính ngàn vạn , chốc lát  thấu triệt  quan hệ lợi hại. Y chẳng vội vã rời , đợi khi nhóm thôn dân  tản mát mới vội vàng tiến đến  mặt Trình Loan Loan: “Tuệ An nhân, lời lẽ   của Hạ mỗ  phần mạo phạm, xin An nhân chớ chấp nhặt kẻ tiểu thương hèn mọn như , Hạ mỗ xin  tạ tội ngay tại đây.”
 
Trình Loan Loan lui về phía  một bước, nhẹ giọng đáp: “Lời  của Hạ chưởng quỹ thật khiến  hổ thẹn vô cùng, một thôn phụ bé nhỏ như , cho dù   so đo cũng nào dám  càn?”
 
Nàng dứt lời, xoay , nhấc bước lên bậc thềm, tiến  trong viện.
 
Hạ chưởng quỹ còn định đuổi theo, song   Trình Giáp dang tay cản : “Nếu ngươi còn  cút,  cũng chỉ  thể quẳng ngươi khỏi thôn Đại Hà mà thôi.”
 
“Khoan , đừng động thủ.” Hạ chưởng quỹ chẳng dám tiến thêm một bước nào nữa, vội : “Ta tự , xin cáo từ ngay đây.”
 
Y xoay  tiến về phía xe ngựa của , chẳng khỏi thở dài một tiếng. Vốn tưởng tay  đoạt  mối  ăn , nào ngờ  đắc tội với Tuệ An nhân mất .
 
Nếu mai  Hạ gia  nương nhờ  thế lực của Trình Chiêu, ắt sẽ trách tội  vô cớ thọc gậy bánh xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1063.html.]
 
Thôi đành , qua mấy ngày nữa, y sẽ mang theo trọng lễ đến cửa tạ tội. Tuệ An nhân nể mặt trọng lễ, hẳn sẽ  còn chấp nhặt y nữa.
 
Y đang định lên xe ngựa,  ngẩng đầu   thấy hai tiểu đồng tiến  đại viện.
 
Một nam đồng độ chừng mười tuổi và một tiểu cô nương sáu, bảy tuổi, hai  chuyện trò rôm rả, vô cùng hăng say.
 
“Cảnh Tư ca ca, biểu ca của  quả thật lợi hại. Phụ   , chỉ cần   gì sai sót, Trình biểu ca ắt sẽ đoạt danh Trạng nguyên năm nay. Huynh sắp  một vị biểu ca Trạng nguyên .”
 
“Đó là đương nhiên.” Triệu Tứ Đản đắc ý ngẩng đầu: “Sau   cũng nguyện thi đỗ Trạng nguyên, để mẫu     chức cáo mệnh phu nhân.”
 
Khi  lời , tay y chẳng kìm  mà múa máy, khí phách như  chỉ điểm giang sơn.
 
Trong tay y cầm một cuộn giấy, đó là mấy bức tranh mà sáng nay y cùng Ngu Kiều luyện vẽ, đề tài hôm nay là họa nhân vật.
 
Bức tranh của Ngu Kiều họa tổ mẫu mà nàng  vẫn hằng tưởng tượng. Phụ  nàng   Ngu gia trục xuất nên từ thuở lọt lòng đến nay, nàng   từng diện kiến tổ mẫu dù  vẫn còn tại thế.
 
Mà bức tranh của Triệu Tứ Đản thì  khắc họa sư phụ cùng tam ca. Sư phụ và tam ca  rời   bốn, năm tháng, y vô cùng nhớ mong họ nên chẳng kìm  mà khắc họa  giấy. Có lẽ do quá đỗi nhớ nhung nên tranh họa vô cùng giống, phu tử còn  ngớt lời ngợi khen y một hồi lâu.
 
Y giơ tay lên, mấy bức họa trong tay y đều rơi xuống đất.
Phạm Khắc Hiếu
 
Hạ chưởng quỹ  cách cổng chẳng xa, vốn chẳng để ý đến hai tiểu đồng, song khi  thấy bức họa rơi  mặt đất, sắc diện  bỗng chốc đại biến.
 
Y sải bước đến, nhặt bức họa  đất lên, càng  càng thêm chấn kinh.
 
Y ghì chặt bả vai Triệu Tứ Đản, chỉ  bóng hình bên  bức họa, giọng run rẩy: “Vị nhân sĩ trong bức họa ,  đang ở nơi nào....”
 
“Ngươi đang  gì !” Trình Giáp vụt xông tới, một tay tóm chặt cổ tay Hạ chưởng quỹ,  đó đoạt lấy bức họa, lạnh lùng : “Kẻ nào ban cho ngươi cái gan lớn đến  mà dám gây chuyện tại cổng phủ  của An nhân?”
 
Gân mạch  cổ tay Hạ chưởng quỹ  bóp chặt, đau đến mức y suýt nữa thì ngất . Y vội giải thích: “Ta,  chỉ  hỏi  trong bức họa  là ai, trông thấy  chút quen thuộc....”