Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Thôn Đại Hà  đổi 2
 
Trình Loan Loan vô cùng kinh ngạc. Đông Hoa vốn thừa hưởng tính cách của Tôn thị, ngoài tính tham ăn  thì còn hết mực keo kiệt,   mà nay  chủ động dâng bạc. Chẳng lẽ mặt trời  mọc đằng Tây  ?
 
“Năm , đại bá nương  mang về cho con một quyển sách ở Hồ Châu, con   xong .” Đông Hoa ngượng ngùng ưỡn ngực, giọng  đầy mong đợi: “Lần  đại bá nương lên kinh thành, những loại sách như thế  hẳn là ở kinh thành sẽ  nhiều hơn. Người  thể mua về cho con một ít ?”
 
Trong mắt nàng tràn ngập sự khao khát.
 
Kể từ khi thôn bắt đầu phát triển ngành du lịch, món rượu sen do nàng tự tay ủ  tung  thị trường, mang  cho nàng một khoản vốn kha khá. Nhờ , nàng  dựa  quyển sách  mà nghiên cứu  vô vàn món ăn vặt đặc trưng của Hồ Châu,  đó đem bán ở chợ. Công việc kinh doanh khá phát đạt, mỗi tháng đều  thể kiếm  một, hai lượng bạc. Nàng và Thu Hoa chia đôi, phần của nàng cũng  sáu bảy trăm đồng văn. Tích cóp hơn nửa năm, nàng   chút của để dành.
 
Thế nhưng, những món ăn vặt  quanh  quẩn  cũng chỉ  vài ba món. Nàng  cảm thấy chủng loại quá đỗi ít ỏi, khách lữ hành dường như  thấy nhàm, chuyện buôn bán gần đây chẳng còn  như .
 
Nếu  thể chế biến thêm đôi chút món ăn vặt từ kinh thành mang  bán, khẳng định sẽ   hoan nghênh.
 
Trình Loan Loan nhận bạc, mỉm  : “Được, đại bá nương nhất định sẽ mang về những bí quyết món ăn phong phú cho con.”
 
Đông Hoa rạng rỡ hẳn lên, lập tức chạy đến bên cạnh Thu Hoa thì thầm to nhỏ. Hai tỷ  chẳng   chuyện gì mà  đó cùng   lớn.
Phạm Khắc Hiếu
 
Triệu lão thái thái cũng cảm thấy yên lòng. Trước  Đông Hoa là đứa khờ dại nhất nhà,   mà nay cũng  trưởng thành . Tất cả những điều  đều  tạ ơn nàng dâu cả.
 
Quả thực  thể , sự  đổi của Triệu gia, của thôn Đại Hà, thậm chí là cả huyện Bình An, đều nhờ  phúc phận của nàng dâu cả. Triệu gia bọn họ  kết mối lương duyên với nàng dâu cả, thật đúng là phúc phần tổ tiên tích đức.
 
Lão thái thái nắm chặt mười ngón tay, lặng lẽ cầu nguyện, mong chuyến    thuận lợi bình an.
 
Hôm nay là mùng tám tháng tư, tiết trời khá .
 
 Chương 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1070.html.]
 
Trình Loan Loan chuẩn  bốn cỗ xe ngựa tiến kinh. Nàng cùng Tứ Đản  một chiếc, Trình Giáp cầm cương. Những  còn   một chiếc, Ngụy Tiểu Hải đ.á.n.h xe.
 
Hai cỗ xe ngựa khác để cho Trình gia tùy nghi sử dụng, ai cầm cương điều khiển, nàng cũng chẳng bận tâm.
 
Triệu Đại Sơn cùng Triệu Nhị Cẩu hỗ trợ đ.á.n.h những cỗ xe trống chạy tới thôn Trình gia.
 
Đoàn xe  đến cửa thôn thì  thấy ở đó  một vị khách bất ngờ, đang lớn tiếng tranh cãi với đội tuần tra ở chốt kiểm danh.
 
Người tới chính là Hạ chưởng quỹ  ghé qua thôn cách đây  lâu. Y  trở  thành Vân,  khi phái  tra xét cặn kẽ lai lịch của Trình Chiêu thì lúc  mới mang trọng lễ tạ tội đến đây một chuyến nữa.
 
Nghe  Hạ đại nhân còn  Trình Chiêu  con rể của Hạ gia, đủ thấy Hạ gia trọng thị Trình Chiêu đến nhường nào.
 
Mà y chỉ là một quản gia,   mà  x.úc p.hạ.m  cô cô của Trình Chiêu. Nếu việc  truyền đến tai Hạ gia thì chỉ sợ y sẽ  gia chủ lột da rút gân.
 
Y  , lấy một thỏi bạc từ trong tay áo  đút cho một đội viên tuần tra: “Tiểu  , xin thông cảm cho. Tại hạ  chuyện  quan trọng cần gặp mặt Tuệ An nhân. Ân tình , tại hạ sẽ ghi lòng tạc .”
 
Đội viên tuần tra giật phắt tay về, bạc rơi  mặt đất: “Đừng  ở đây giở trò gián trá! Có   gọi  đ.á.n.h ngươi  khỏi thôn ?”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Hạ chưởng quỹ thật sự nhức đầu  vỡ tung. Ngay cả cổng thôn cũng chẳng thể lọt, y   mong cầu Tuệ An nhân tha thứ đây?
 
Hắn chỉ cần nghĩ đến Trình Chiêu là con rể  Hạ gia coi trọng, lập tức cảm thấy da đầu tê dại, tự hỏi     thể hành sự ngu xuẩn đến thế ?
 
Trong lúc đang nhức óc phiền muộn,  chợt thấy đoàn xe ngựa chạy  đến cổng. Kẻ cầm cương  ai khác chính là hộ vệ  cận của Tuệ An nhân.
 
Hắn    phủ cũng chẳng , chẳng  Tuệ An nhân  rời phủ  ư?
 
Hạ chưởng quỹ vội vã xách theo lễ vật, nhanh chóng chắn ngang đường xe ngựa, chắp tay hành lễ, khẩn cầu: “Hạ mỗ khấu kiến Tuệ An nhân. Hạ mỗ đặc biệt đến đây thỉnh tội, cầu mong Tuệ An nhân rộng lòng ban cho Hạ mỗ một cơ hội chuộc   lầm!”