Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Chương đại nhân là Hồng Lư Tự Khanh tam phẩm, chuyên phụ trách các công việc ngoại giao của Đại Vũ triều. Ngài đến đây là vì  tin Lâm thái phó tình cờ   một quyển sách ngoại ngữ, nên cố ý tìm đến để mượn .
 
Y theo quản gia  thư phòng,  tiên mượn pho sách bấy lâu y hằng ao ước,  đó mới dò hỏi: “Thái phó đại nhân, chẳng  Tuệ An nhân  đến Kinh Thành  chăng?”
 
Lâm thái phó   liền  lão già  đang tính toán điều gì, bèn mở miệng : “Lão Chương, e rằng   ngài  thất vọng . Chất nhi của Tuệ An nhân, cũng chính là Thám Hoa lang   phong, mai  sẽ đại hôn. Sau hôn lễ, Tuệ An nhân sẽ rời Kinh Thành  về thôn. E là ngài  còn cơ hội gặp mặt Tuệ An nhân nữa .”
 
Chương đại nhân trong lòng thầm nghĩ, quả đúng là như .
 
Tuệ An nhân là nữ tử, một nam tử như y  gặp mặt một nữ tử quả thực  hề dễ dàng.
 
 dù  cũng  diện kiến một .
 
Sau khi  chép  những ngoại ngữ  lễ vật mừng thọ  Vạn Thánh Tiết, y cùng với vài thuộc hạ  trướng  tra cứu một  lượng sách lớn mới xác định  chính xác hàm nghĩa. Mặc dù   câu   mang ý chúc thọ, song vẫn  nghiên cứu cặn kẽ hàm nghĩa của từng từ, nhất là ngôn ngữ của A Tát Bố quốc. Quốc gia  tuy  bang giao với triều Đại Vũ nhưng việc lui tới  thường xuyên, tư liệu khan hiếm, gây trở ngại về ngôn ngữ và cản trở việc phát triển mối bang giao thêm sâu sắc.
 
Y khát khao  trực tiếp diện kiến Tuệ An nhân, đàm đạo cặn kẽ về ngôn ngữ của A Tát Bố quốc, ắt sẽ  những phát hiện phi phàm.
Phạm Khắc Hiếu
 
Chương đại nhân ngừng một lát  mở miệng: “Nếu mai  Thám Hoa lang đại hôn,   chỉ đành mặt dày mà đến xin chén rượu mừng .”
 
“Vậy ngài   mời ?” Lâm thái phó buồn  : “Không  thiệp mời mà tự tiện đến dự tiệc mừng, ắt sẽ  xem như quấy nhiễu. Tất nhiên Trình gia sẽ  sắp xếp vị trí  cho ngài, đến lúc đó chẳng  sẽ khiến Thám Hoa lang kinh ngạc mà tự trách  ?”
 
Chương đại nhân chau mày,   thiệp mà tự ý đến, quả thực là thất lễ. Xem  còn  nghĩ cách để   một tấm thiệp mời.
 
Mai   là đại hôn, chỉ còn vẻn vẹn một ngày ngắn ngủi,  tìm   thiệp mời đây?
 
“Nghe  chiều hôm nay Trạng Nguyên lang, Tiểu Phó đại nhân, sẽ tổ chức hội thơ, Thám Hoa lang Trình đại nhân cũng sẽ đến.” Lâm thái phó  bụng nhắc nhở: “Lão Chương,  ngài thử  với tân lang quan một lời? Chẳng lẽ tân lang quan   thể  gửi thiệp mời cho ngài ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1093.html.]
 
Chương đại nhân lập tức  dậy: “Ý kiến ,  sẽ lập tức lên đường!”
 
Y cầm theo sách ngoại ngữ, hấp tấp rời .
 
“Lão già ...” Lâm thái phó lắc đầu: “Tuổi  cao  mà còn tham gia hội thơ của các thiếu niên sĩ tử, vì thứ ngôn ngữ ngoại bang khó hiểu  mà phô bày những cử chỉ lạ kỳ.”
 
Phó Triết Lý, đích tử Phó gia, vốn là tài hoa kiệt xuất trong giới văn sĩ. Nay y là tân khoa Trạng Nguyên, nhậm chức tại Hàn Lâm viện, tiền đồ quả thực xán lạn. Y   tổ chức hội thơ, đương nhiên chư vị khách mời đều tề tựu đông đủ, kẻ   mời cũng tìm đủ  phương cách để  trộn . Khắp biệt viện Phó gia, văn nhân nhã sĩ tề tựu,  khí cực kỳ náo nhiệt.
 
Giữa chốn đông , Trình Chiêu tựa như hạc  giữa bầy gà.
 
Trước đây y  ít khi tham gia những hội thơ kiểu , cũng  quen  ai cả, nhưng địa vị của y vẫn còn đó, nên  ngừng   tìm đến thăm hỏi, hàn huyên.
 
“Nếu chư vị  tề tựu đông đủ,  chúng  bắt đầu  thơ .” Phó Triết Lý  phóng khoáng, đưa mắt  khắp  : “Lấy thời gian một nén nhang  giới hạn, đề tài là dân tình,  hạn chế luật vần. Nay, bắt đầu!”
 
Hạ nhân tiến lên châm một nén nhang  cắm  trong lư hương.
 
Chư vị văn nhân tại đây ngay tức khắc chìm  trầm tư mặc tưởng. Các hội thơ  đây bọn họ từng tham gia luôn lấy cỏ cây hoa lá  đề tài, đây là  đầu tiên   thơ liên quan đến "dân".
 
Đề tài  thật  dễ , bố cục  bao quát,  thể sai lệch chủ đề nếu  ắt sẽ gánh tội bất kính.
 
Đơn cử như khi nhắc đến dân liền nghĩ ngay đến nông phu, nhưng lẽ nào dám miêu tả nỗi khổ cực nhọc nhằn của những  nông dân? Nếu quả thực  như , tức là dám hoài nghi sự hưng thịnh của triều Đại Vũ.
 
Bởi , chỉ  thể  theo hướng  , ca ngợi tầm quan trọng của bách tính,  về sự cống hiến cùng cần mẫn chịu khó của dân chúng, cuối cùng còn  tụng ca sự phồn vinh, cường thịnh của quốc gia.
 
Một nén nhang cháy hết, chư vị tại đây cơ hồ đều   thành một bài thơ chỉnh tề. Các văn nhân tụ tập  cùng , truyền tay  bình phẩm những thi phẩm  , cùng  chọn lấy ba vị trí  đầu.
 
Có  xem xét từng bài từng bài một, kết quả phát hiện những bài thơ  đều tương tự , những tâm ý  biểu đạt cũng  khác gì mấy.