Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Đám học trò trong viện đồng loạt  đầu , chỉ thấy một lão giả trông tinh thần quắc thước đang chậm rãi bước .
 
Phần lớn   đều   vị lão giả , chỉ  một  ít công tử thế gia thường xuyên   cung đình mới từng gặp. Người  chính là Hồng Lư tự khanh Chương đại nhân.
 
Chức Hồng Lư tự khanh chuyên lo việc bang giao, tiếp đãi các nước chư hầu, hoặc ở trong phủ nghiên cứu ngoại điển, hoặc là  sứ nơi biên cương. Khi cung đình mở tiệc chiêu đãi sứ giả từ các nơi khác đến, những tiến sĩ ở đây đều  đủ phẩm vị để tham dự yến hội cung đình, nên tất nhiên   lão nhân gia ông.
 
Phó Triết Lý dẫn đầu nghênh đón: “Chương đại nhân quang lâm mà vãn bối    để nghênh đón từ xa, thực là thất lễ vô cùng.”
 
“Nghe  các vị tiến sĩ do Hoàng thượng khâm điểm năm nay đều tề tựu nơi đây tham gia hội thơ,  cũng   chiêm ngưỡng tài hoa của đám hậu sinh, nên mới tự đến dù chẳng ai mời.” Chương đại nhân vuốt vuốt chòm râu, ánh mắt dừng    Trình Chiêu: “Trình đại nhân,   ở ngoài cổng viện, lão phu   Trình đại nhân bày tỏ tâm nguyện  xây dựng duyệt lãm các. Tuy rằng   rõ tình hình cụ thể  , nhưng nếu việc   thể mang phúc lợi cho đông đảo bần hàn thư sinh thì cũng xem như một công đức vô lượng. Ta sẽ sai  từ thư phòng chọn lựa trăm quyển sách quý, hiến tặng cho duyệt lãm các.”
 
Trình Chiêu vội vàng chắp tay: “Đa tạ Chương đại nhân. Chiêu  xin mãi mãi khắc ghi thiện ý của ngài.”
 
Phó Triết Lý mỉm  cất lời: “Chương đại nhân  chỉ  tấm lòng quan tâm đến vận nước, mà còn ưu ái những học trò bần hàn. Ngài quả là tấm gương mẫu mực cho chúng vãn bối noi theo. Ta quyết định chọn năm mươi quyển sách từ trường tư thục của  quyên tặng cho Duyệt Lãm Các của Trình .”
 
Có hai vị   đầu,  tiến sĩ  mặt ở đây cũng  tiện thờ ơ  ngoài.
 
“Ta quyên tặng ba mươi quyển.”
 
“Ta cũng quyên tặng hai mươi quyển.”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Gia cảnh  bần hàn, chỉ  thể quyên tặng  năm quyển biểu thị đôi chút tấm lòng mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1095.html.]
 
[]
 
“....”
 
Trình Chiêu thoáng chốc mừng rỡ.
 
Hắn nhấc bút lông,  tên của mỗi một  quyên tặng lên giấy. Hơn một trăm  tại đây,  quyên tặng nhiều nhất là Chương đại nhân,  quyên tặng ít nhất là những học trò bần hàn xuất  nghèo khó giống Trình Chiêu. Mỗi  quyên tặng chí ít một quyển,  sách rời rạc  gộp  cũng  năm trăm bảy mươi tám quyển.
Phạm Khắc Hiếu
 
Dẫu  lượng  thể sánh với kỳ vọng của Trình Chiêu, nhưng chí ít đây cũng là bước khởi đầu. Có  bằng lòng quyên tặng, việc tiếp tục hô hào về  ắt sẽ thuận lợi hơn.
 
Sau khi ghi chép xong, Trình Chiêu   lời cảm tạ Chương đại nhân.
 
“Người trẻ tuổi  chí hướng nhường , tương lai ắt  thể đạt  thành tựu lớn.” Chương đại nhân khen ngợi  ngớt, đoạn vỗ nhẹ lên vai : “Chỉ là  xây dựng Duyệt Lãm Các   chỉ cần sách vở mà còn cần tiền bạc để vận hành. Nếu ngài gặp  khúc mắc, kỳ thực cũng  thể dâng tấu lên triều đình cầu xin....”
 
Trình Chiêu  lắc đầu: “Thánh thượng ngày ngày bận rộn trăm mối công việc, há dám phiền nhiễu  vì chút việc nhỏ nhặt .... Duyệt Lãm Các  nào  do một  hạ quan đề xuất, mà còn  hai vị đồng tâm. Một vị là cô cô của hạ quan, chính là Tuệ An nhân; vị còn  là một cao nhân ẩn sĩ,  đời xưng Đông Lưu cư sĩ. Bởi , tạm thời Duyệt Lãm Các chẳng cần lo ngại về vấn đề tiền tài.”
 
Đông Lưu cư sĩ chính là ân sư Ngu phu tử của . Nếu  một ngày Ngu phu tử rửa sạch  oan khuất, ắt  thể công khai  phận Đông Lưu cư sĩ với  trong thiên hạ.  nếu   ngày đó, e rằng  đời sẽ vĩnh viễn   Đông Lưu cư sĩ là  phương nào.
 
Chương đại nhân cũng chẳng màng  phận Đông Lưu cư sĩ là ai, chỉ  : “Nghe  ngày  Trình đại nhân đại hôn, chẳng  lão hủ  thể đến uống một chén rượu mừng chăng?”
 
Trình Chiêu chắp tay: “Nếu Chương đại nhân quang lâm ban rượu mừng, quả là khiến Trình gia hạ quan thêm phần nở mày nở mặt, cầu còn chẳng !”
 
Chương đại nhân  sảng khoái: “Ta  ưng ý tiểu tử ngài. Tên tự của ngài là chi? Về   gọi tên tự của ngài ắt sẽ  thiết hơn vài phần.”
 
Nay ông và chất nhi của Tuệ An nhân qua   thiết nhường , chắc hẳn Tuệ An nhân cũng sẽ chẳng tiếc gì mà chỉ giáo cho ông đôi ba điều chớ?