Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Thẩm Chính để A Phúc đem đống đồ mua  bỏ  trong phòng, mở miệng : “Ở thêm mấy ngày nữa cũng , qua vài ngày là Trình    lâm triều ,   xem thử   thể trợ giúp  điều gì cho chuyện Duyệt Lãm Các chăng.”
 
Chương đại nhân  : “Nếu chuyện   thể thành công thì Trình đại nhân ắt hẳn sẽ  Hoàng thượng ban thưởng, chuyện  cần   hết sức cẩn trọng.”
 
“Trình   những chuyện    để  Hoàng thượng khen ngợi,   thật sự   chút việc gì đó cho các thư sinh nghèo khổ.” Thẩm Chính khẽ thở dài: “Đáng tiếc ,  tình nguyện quyên tặng thư tịch chẳng nhiều. Lần   năm sáu trăm bản vẫn là nhờ  Chương đại nhân   tiên phong, song đợt phong trào  qua   thì… Thôi, chuyện   vội,  cùng Trình  sẽ  từ từ tìm phương kế.”
 
“Các vị tìm  đúng đối tượng .” Chương đại nhân lắc đầu: “Người trẻ tuổi  sách còn  thể thoát ly khỏi những trang sách,    thể đem sách  quyên tặng? Thật  các vị  thể tìm đến một vài quan viên lớn tuổi trong triều thử xem , bọn họ ngày ngày lo liệu việc nước, thư phòng đều dùng để bàn công việc chứ   để  sách, hơn ngàn quyển sách đối với bọn họ mà , ý nghĩa chẳng mấy lớn lao,   sẽ tình nguyện hiến tặng.”
 
Thẩm Chính  khổ, Trình  chỉ là một quan Thất phẩm, mà y cũng chỉ là một cử nhân,    thể tiếp xúc  với các bậc đại nhân trong triều.
 
Nếu thật sự  thể quyên góp, y sẽ  thuyết phục chư vị thương nhân, để bọn họ góp bạc mua sách. Ấy cũng là một phương kế khả thi.
 
Trình Loan Loan vuốt cằm, dù  cũng  lưu  kinh thành vài ngày nữa,  nàng cũng sẽ cùng lo liệu tìm phương.
 
Sau ngày hồi môn của Trình Chiêu và Tư Đồ Mạn thì kỳ nghỉ cũng  mãn, ngày mười hai tháng năm là ngày các tân khoa nhập triều  đầu.
 
Toàn  Trình Chiêu vận triều phục,  đầu đội mũ ô sa cánh chuồn đen nhánh, xếp hàng ngoài cửa cung chờ đợi tiến  điện.
 
“Trình đại nhân quả thật là ngọc thụ lâm phong!”
 
Một âm thanh trầm thấp từ bên cạnh truyền đến, Trình Chiêu  qua thì nhác thấy cỗ xe ngựa của Hạ gia.
 
Hạ đại nhân, vị gia chủ Hạ gia, đang vịn tay tiểu tư bước xuống từ kiệu mã,  về phía Trình Chiêu, trong mắt mang theo một tia tán thưởng.
 
Vẫn là Hạ gia bọn họ chậm chân quá đỗi, bằng  thì Trình Chiêu   sớm là  của Hạ gia bọn họ.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1114.html.]
Song Tư Đồ  tuổi  qua ba mươi mới đỗ đạt tiến sĩ, bôn ba chốn quan trường bao năm ròng mà chỉ vỏn vẹn là một Hầu giảng Ngũ phẩm, hậu vận quan lộ cũng chẳng mấy sáng sủa. Bởi ,   một đại gia tộc đáng để kết giao. Giờ đây, Trình Chiêu trẻ tuổi  bước chân  Hàn Lâm Viện, thiết nghĩ cũng nên lôi kéo về phe  đôi chút.
 
Nếu Trình Chiêu nguyện ý nương tựa Hạ gia thì Hạ đại nhân cũng  thể khoan hồng bỏ qua chuyện năm xưa vị quan Lục phẩm Hạ Viêm của bổn gia  vong mạng nơi miệng sói tại nhà Tuệ An Nhân.
 
“Gặp qua Hạ đại nhân.”
 
Trình Chiêu chắp tay thi lễ, thái độ khiêm tốn.
 
Hạ đại nhân đỡ khuỷu tay Trình Chiêu, ý  y  dậy, giọng điệu  mật cất lời: “Mà  đến, lão hủ cùng Trình đại nhân đây cũng coi như  chút duyên phận. Hạ gia nhà   một tiểu bối năm nọ từng ghé qua thôn Đại Hà một bận, chủ quản việc khai thác than đá tại thôn Đại Hà. Chẳng  thôn Đại Hà  chính là nguyên quán của Trình đại nhân ?”
 
Vừa  những lời , Trình Chiêu  tức thì sinh lòng cảnh giác.
Phạm Khắc Hiếu
 
Người Hạ gia năm xưa đến thôn Đại Hà tên là Hạ Viêm, gây nhiều chuyện thất đức trong thôn,  sói rừng vồ trọng thương,  đó mất mạng  đường giải về kinh. Thì     xuất  từ chi thứ Hạ gia… Y  nay chỉ một lòng chuyên chú  sách thánh hiền,  từng hỏi han những chuyện thị phi . Song giờ đây, xâu chuỗi  chuyện mà ngẫm nghĩ, y  cảm nhận  hiểm nguy đang rình rập.
 
Lần đầu tiên gặp mặt Hạ đại nhân mà Hạ đại nhân  đưa  một vấn đề hóc búa, ẩn chứa nguy hiểm, tuyệt đối   là hỏi bâng quơ.
 
Rốt cuộc, Hạ đại nhân  mục đích gì?
 
Trình Chiêu  chút biến sắc mở miệng đáp lời: “Hạ quan là  gốc thôn Trình gia, huyện Bình An. Thôn Đại Hà chẳng  là nguyên quán của hạ quan.”
 
“Tuy   là nguyên quán của ngươi nhưng cũng xem như  liên quan tới ngươi. Cô cô Tuệ An Nhân của ngươi đó ư chẳng  là  của thôn Đại Hà đó ?” Hạ đại nhân : “Đến cả bông vải cũng do thôn Đại Hà mở rộng việc trồng trọt. Nơi kinh thành , nào  ai là   đến thôn Đại Hà,   đến Tuệ An Nhân cơ chứ?”
 
Trong lòng Trình Chiêu căng thẳng.
 
Y  nay vốn chẳng  kẻ ngu , chỉ qua dăm ba lời ngắn ngủi, y  thấu rõ dụng ý của vị Hạ đại nhân  —— Hạ đại nhân   đẩy cái c.h.ế.t của Hạ Viêm sang cho nhị cô của y.
 
Khi y đang dò xét mục đích thực sự của vị Hạ đại nhân  thì từ đằng xa  vẳng tới tiếng  sang sảng.
 
Chương đại nhân chòm râu bạc phơ mau chóng tiến đến, đặt tay lên vai Trình Chiêu,  ôn hòa : “Trình đại nhân, lão hủ  một nan đề toán học vẫn  tìm  lời giải đáp,  thỉnh giáo ngươi đôi điều…” Nương theo thế đó, liền kéo Trình Chiêu về một phía.