Kính mời quý độc giả tiếp tục theo dõi chương truyện!
 
Yêu cầu bồi thường phí t.h.u.ố.c men 1
 
Người thôn Đại Hà vây quanh một chỗ,  khí náo nhiệt tưng bừng, càng  nổi bật dáng vẻ lẻ loi cô độc của Hạ Lăng.
 
Hắn  đặt chân đến thôn Đại Hà từ tối hôm qua. Đáng lẽ , ngay khi  tới,  nên chấn chỉnh đám dân đen . Thế nhưng, những đạo thánh chỉ liên tiếp ban xuống trong ngày hôm nay   cho cả thôn Đại Hà huyên náo như gà ch.ó bay loạn, khiến  mất  quyền chủ động ban đầu.
 
Tuy nhiên, chỉ cần Hạ Tiêu còn sống, chỉ cần Hạ Tiêu  từng sinh sống ở thôn Đại Hà ,  vẫn sẽ  trăm phương ngàn kế để khiến cả thôn Đại Hà  trả một cái giá đắt.
 
Quân tử báo thù, mười năm vẫn  muộn. Hắn  kìm nén  cỗ lửa giận  trong lòng.
 
Hắn lạnh lùng cất lời: “Chúc mừng Tuệ An nhân thăng quan tiến chức,  , e rằng  gọi một tiếng Tuệ Cung nhân mới đúng. Tốc độ thăng chức chóng mặt của Tuệ Cung nhân quả thật khiến  khác  hâm mộ.”
 
Trình Loan Loan khẽ nhếch khóe môi, hỏi: “Hạ đại thiếu gia còn  tiếp tục lục soát kẻ phạm tội đang bỏ trốn nữa chăng?”
 
“E rằng là do   nhầm lẫn.” Hạ Lăng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, thốt  những lời trái với lương tâm . “Vậy xin Tuệ Cung nhân hãy thả tùy tùng của  , chúng  sẽ lập tức rời khỏi nơi đây.”
 
Minh công công liền vội vã : “Chuyện  chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, nay   rõ ràng thì  chuyện đều  . Tuệ Cung nhân  thể nể mặt chúng  mà thả tùy tùng của Hạ đại thiếu gia   chăng?”
 
“Hạ đại thiếu gia quả  hổ danh công tử thế gia, xuất thành một chuyến mà  mang theo tới năm sáu mươi tùy tùng. E rằng còn phô trương hơn cả Minh công công khi  phụng sự Hoàng Thượng .” Trình Loan Loan lạnh nhạt cất lời: “Thả  thì cũng  thôi, nhưng chẳng  ngài nên bồi thường tiền t.h.u.ố.c men cho nhóm thôn dân    ?”
 
Lúc , nhóm thôn dân vây quanh xem náo nhiệt mới kịp phản ứng  rằng  đang  thương tích. Cả đám liền nhanh chóng dìu đỡ lẫn , kêu la đau đớn oai oái.
 
Thẩm Đông Minh bước tới: “Chuyện giữa Hạ đại thiếu gia và Tuệ Cung nhân xảy  tại thôn Đại Hà, cũng chính là khu vực trực thuộc quyền quản lý của hạ quan. Chi bằng, hãy giao vụ án  cho hạ quan xử lý?”
 
Minh công công khẽ gật đầu: “Cứ xem như đây là vụ án cuối cùng mà Thẩm đại nhân giải quyết với tư cách là Huyện lệnh .”
 
Hạ Lăng nghiến chặt răng. Giao phó việc  cho Thẩm Đông Minh thì rõ ràng là  lợi cho thôn Đại Hà, còn cần gì  xử án nữa chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1211.html.]
 
Hắn lạnh lùng phất tay áo: “Không cần thiết  xử án  gì. Cứ  thẳng  xem cần  bồi thường bao nhiêu tiền t.h.u.ố.c men là đủ.”
 
Năm mươi tử sĩ  tín của  vốn dĩ  thủ vô cùng tinh nhuệ,  từng thất thủ bao giờ,  mà giờ đây  t.h.ả.m bại trong tay một tiện phụ! Sau ,  nhất định sẽ bắt Trình Loan Loan  trả  gấp trăm ngàn  món nợ .
 
Trình Loan Loan thu hết  biểu cảm  gương mặt   đáy mắt. Nàng khẽ ,  gọi Ngôn chưởng quỹ đến: “Hãy  cho Hạ đại thiếu gia  tổng cộng  bao nhiêu   thương, và mỗi  cần bồi thường bao nhiêu tiền. Như , Hạ đại thiếu gia sẽ tiện bề tính toán trong lòng.”
 
Ngôn chưởng quỹ lật cuốn sổ nhỏ vẫn thường mang bên  , tằng hắng một tiếng  cất lời: “Bởi vì  kinh hãi tột độ, Triệu nhị gia  ngừng ho  máu, đôi chân tê liệt, khó lòng di chuyển, cần  giường tĩnh dưỡng hơn ba tháng. Tiền t.h.u.ố.c men tổng cộng mười hai lượng tám văn tiền. Thêm  đó là khoản tiền công  mất trong ba tháng, tổng cộng mười bảy lượng bạc... Khuỷu tay Vương thẩm  kiếm sắc c.h.é.m trọng thương, vết thương sưng đỏ lở loét, tổng cộng tiền t.h.u.ố.c men là tám lượng ba văn tiền...”
 
Hạ Lăng siết chặt nắm tay, ngắt lời: “Cứ  thẳng tổng .”
 
Ngôn chưởng quỹ lật hơn mười trang sổ, mãi mới đến trang cuối cùng, đoạn lớn tiếng : “Tổng cộng tất cả chi phí t.h.u.ố.c thang cho những   thương cùng tiền công  thất thoát là ba nghìn năm trăm ba mươi tám lượng bốn văn tiền.”
 
Đối với Hạ gia mà , khoản tiền  vốn chẳng thấm  .
 
Hạ Lăng lấy một miếng ngọc bội bên hông , : “Ít nhất  thể trị giá bốn, năm nghìn lượng bạc. Số dư , bản quan xem như ban thưởng cho các ngươi.”
 
Ngôn chưởng quỹ nhận lấy miếng ngọc bội, cẩn thận quan sát một hồi  mới  tủm tỉm đáp: “Tạ ơn ban thưởng của Hạ đại thiếu gia. Mời Hạ đại thiếu gia đợi một lát, thảo dân sẽ lập tức thả gia nhân của Hạ gia  ngay.”
 
Năm sáu mươi   vận hắc y dìu đỡ lẫn   tới từ hậu viện. Dù   thấy vết m.á.u  , nhưng khí sắc họ vô cùng ốm yếu,  thể dơ dáy, mùi hôi khó ngửi, cần  nương tựa   mới  thể  vững. Quả thực trông t.h.ả.m hại  khác gì những kẻ lưu vong chốn hoang dã.
 
Vân Mộng Hạ Vũ
Phạm Khắc Hiếu
 
Hạ Lăng xoay , lạnh nhạt : “Chúng  .”
 
Hắn dẫn đầu bước , năm sáu mươi  còn  chật vật theo , cả đoàn  nhanh chóng khuất dạng ở ngã tư đường thôn Đại Hà.
 
Cả đám thôn dân “ thương” của thôn Đại Hà đều mang vẻ mặt kích động khôn cùng. Hóa  nương Đại Sơn thật sự  lừa gạt bọn họ, chỉ cần giả bộ  thương tích là  thể nhận  lợi ích. Lợi ích  chính là  mười lượng bạc, món  ăn  quả thực quá hời! Bọn họ vui mừng đến mức thiếu điều  nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.