Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Xin Tuệ Cung nhân cứu mạng!
 
Ước chừng mấy ngàn  đang vây kín  cửa thành Nam Dương.
 
“Tri phủ đại nhân, xin ngài mau mau mở cửa cho chúng   , hài tử của   sốt cao, mạng sống như chỉ mành treo chuông …”
 
“Cầu xin các vị mở cửa, chúng  chỉ  tìm một nơi xem bệnh, đừng để  kịp thoát khỏi tai ương thủy hoạn   chịu cái c.h.ế.t do bệnh tật…”
 
“Tri phủ đại nhân thật quá vô tình! Mạng của bách tính chúng  chẳng lẽ   là mạng ?”
 
“…”
Phạm Khắc Hiếu
 
Nghe tiếng kêu than thê lương của bách tính, trong lòng Trình Loan Loan cũng cảm thấy hụt hẫng.
 
Lũ lụt qua , bệnh dịch lan tràn. Quyết định đóng cửa thành của vị Tri phủ cũng chẳng thể  là   sai lầm.
 
 nhiều   chặn ngoài thành như , lúc đầu  thể chỉ  tìm lang trung chữa bệnh. Chờ thêm một, hai ngày nữa thì họ sẽ lạnh cóng đói khát, tới lúc đó thì tình thế sẽ càng thêm khó bề vãn hồi.
 
Nàng xuyên qua đám đông  tới cửa thành, còn  kịp cất lời thì thủ vệ  gác  vung trường mâu ngang chặn lối .
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
Nàng lấy túi bạc ở bên hông, đoạn lấy lệnh bài trong đó đưa qua: “Tuệ Cung nhân của trấn Đại Hà, huyện Bình An, Hồ Châu cầu kiến Tri phủ đại nhân thành Nam Dương. Nhờ các vị thông báo một tiếng.”
 
Trên cơ bản, ai ai cũng  danh hào Tuệ Cung nhân, đặc biệt là các phủ châu lân cận,   thể   đến danh tiếng của nàng?
 
Vị thủ vệ   nàng một cái,  dám chậm trễ, cầm lệnh bài chạy  trong thành. Chưa đầy một khắc   chạy , chắp tay hành lễ, cung kính bẩm báo: “Gặp qua Tuệ Cung nhân, Tri phủ đại nhân cho mời.”
 
Trình Loan Loan gật đầu, mang theo đám  Triệu Nhị Cẩu bước  thành Nam Dương.
 
Bách tính   cửa thành lập tức vang lên những lời bất mãn.
 
“Vì  nàng   thể  mà chúng  thì ? Chẳng lẽ kẻ lắm tiền quyền thế là thượng đẳng ?”
 
“Ta  mới  hình như nàng  là Tuệ Cung nhân ở Hồ Châu, Tuệ Cung nhân đó, các ngươi    qua ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1255.html.]
“Nam Dương xảy  lũ lớn, Tuệ Cung nhân tới đây  gì?”
 
[]
 
“Mọi  đều  chạy trốn, riêng Tuệ Cung nhân  tới đây  lúc , nhất định là đến cứu mạng chúng .”
 
“Mọi  đều  Tuệ Cung nhân là vị Bồ Tát cứu rỗi khổ nạn, chẳng lẽ  thật sự đến đây để cứu giúp chúng ?”
 
Trình Loan Loan   cửa thành thì   mấy lời nghị luận .
 
Nàng  khỏi bật  cay đắng. Nàng nào  thánh nhân mang lòng trắc ẩn với chúng sinh vạn vật. Lần  nàng tới đây chỉ để cứu nhi tử của .
 
Nếu   Triệu Đại Sơn đang ở Nam Dương thì nàng sẽ   vất vả khó nhọc suốt đêm để tới nơi . Lắm thì cũng chỉ vì đạo nghĩa mà quyên tặng chút lương thực cứu tế…
 
Song, lúc  đây… bất luận thế nào,  tiên cứ  tường tận tình hình của Đại Sơn  hãy liệu.
 
Có nha dịch dẫn đường, chẳng mấy chốc Trình Loan Loan  tới phủ Tri phủ, thẳng tiến  chính sảnh.
 
Tri phủ thành Nam Dương họ Lữ, trạc tứ tuần đến ngũ tuần, vẻ mặt tiều tụy, y phục nhăn nhúm,  lẽ  thức trắng đêm.
 
Lữ tri phủ  dậy đón chào: “Tuệ Cung nhân giáng lâm thành Nam Dương, quả là vinh dự lớn lao cho nơi …”
 
“Lữ đại nhân  cần  những lời khách sáo .” Trình Loan Loan cắt lời y: “Chuyến   tới đây, chắc hẳn Lữ đại nhân  rõ mục đích?”
 
Lữ tri phủ  khổ một tiếng: “Đại nhân Chưởng Miên Lệnh Sử,  một tháng  tới Nam Dương hướng dẫn trồng bông, chính là trưởng tử của Tuệ Cung nhân. Ta tự nhiên hiểu rõ Tuệ Cung nhân đến đây vì nhi tử của . Ta vốn cho rằng tin tức Đại nhân Chưởng Miên Lệnh Sử mất tích  mấy ngày  mới vọng đến Hồ Châu, nào ngờ  dứt cơn lũ  một ngày mà Tuệ Cung nhân  tới đây…”
 
“Ngươi  gì cơ?” Sắc mặt Trình Loan Loan đại biến: “Nhi tử của … mất tích?”
 
Lữ tri phủ   thể che giấu, bèn bẩm báo rõ ràng: “Chiều hôm , Đại nhân Lệnh sử dẫn   đến một nông trang tại Thanh Châu thuộc Nam Dương xem bông nảy mầm. Đường  khá xa, chẳng thể trở về thành ngay trong ngày đó,  ngờ sáng ngày hôm   phát sinh hồng thủy lớn… Mực nước sông tại huyện Khánh Vân, quét ngang thôn Hoè Hoa, mà chính nơi Đại nhân Lệnh sử trú ngụ  là Hoè Hoa thôn…”
 
Ngực Trình Loan Loan phát đau.
 
Từ lúc Triệu Nhị Cẩu truyền tin về, trong lòng nàng chợt  dự cảm chẳng lành, nên mới cố gắng bôn ba đến đây.
 
Chẳng ngờ, Đại Sơn thật sự  xảy  chuyện.
 
Nàng hít sâu một  hỏi: “Hoè Hoa thôn hiện giờ là nơi gánh chịu tổn thất nặng nề nhất chăng?”
 
Lữ tri phủ gật đầu: “Chiều hôm qua,  khi nước lũ rút bớt, hạ quan cũng  phái  đến Hoè Hoa thôn, cố hết sức để cứu . Tuệ Cung nhân bôn ba vạn dặm tới đây, chi bằng hãy an tâm nghỉ ngơi , chúng  sẽ ở đây chờ tin tức.”