Mời Quý độc giả  bên 
 
để tiếp tục   bộ chương truyện!
 
Vì nơi  là thôn trang nên  thể  thấy vô  đại thụ, chẳng qua mực nước quá cao nên chỉ còn thấy  những ngọn cây.
 
Trong đó  một cây  đang rung lắc dữ dội,  khi đến gần thì  thể trông thấy  ngọn cây  một tiểu hài nhi đang  thét.
 
Mà  m.ô.n.g hài tử đang  một bàn tay đỡ lấy, chủ nhân của đôi tay  chỉ lộ   nửa cái đầu. Đó là một hán tử độ đôi mươi,  khó nhọc ngửa đầu, cố hít thở từng ngụm khí trời, nhưng từng đợt sóng cuộn đến, nhấn chìm nửa cằm,  đến môi, mũi, mắt … Hắn điên cuồng lắc đầu hất nước, đôi tay nỗ lực nâng cao thêm.
 
Hắn động một cái thì ngọn cây  rung lên một chút. Một cành cây mảnh dẻ   cách nào chịu  sức nặng của một tráng niên…
 
“Là Dương lão tam!” Hoàng nương tử kích động thốt lên: “Dương lão tam và tiểu nhi của  còn sống, bọn họ vẫn còn sống! Tuệ Cung nhân, xin hãy cứu lấy phụ tử họ……”
 
Dù Hoàng nương tử  cất lời, Trình Loan Loan cũng  định  tay cứu .
 
Nàng vươn tay  tay áo, lấy  một sợi dây thừng từ trong thương thành, lập tức lệnh cho Trình Giáp cùng Trình Ất buộc dây  eo, hai  bọn họ liền lao   dòng nước lũ, bơi thẳng đến chỗ hai phụ tử đang bám  ngọn cây .
 
Dương lão tam cho rằng  tất  c.h.ế.t ở nơi . Ta c.h.ế.t thì thôi, nhưng hài nhi mới lên năm của , nếu  lìa đời, hài nhi  sẽ   đây…
 
Chợt nghĩ,  lẽ  cũng chẳng cần bận tâm  gì, trận hồng thủy kinh hoàng thế , e rằng hài nhi  cũng khó lòng thoát nạn.
 
Cũng , cũng ... Phụ tử  cùng c.h.ế.t một nơi, cũng là  bạn đồng hành…
 
Vân Mộng Hạ Vũ
 
“Cha,  thuyền tới!”
Phạm Khắc Hiếu
 
Dương Tiểu Nhi vui mừng kêu to.
 
Dương lão tam  khổ. Dù cho triều đình  phái thuyền cứu viện thì tuyệt nhiên  thể đến thôn Hòe Hoa bọn , tình hình thiên tai ở thôn Hòe Hoa thực sự quá đỗi trầm trọng.
 
Hắn  ngọn cây lắc lư,  dòng nước lũ đục ngầu, thở dài một , chầm chậm : “Nhi tử, con nhất định  sống sót, cha chỉ  thể đưa con đến đây thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ac-mau-chuyen-sinh-thanh-hien-the/chuong-1260.html.]
 
[]
 
Tay  chậm rãi buông phần   hài tử, một tay khác cũng rời khỏi ngọn cây, hai chân cuốn lấy  cây cũng dần dần buông lỏng…
 
Ngay  khoảnh khắc , dường như  kẻ níu lấy vai .
 
Hắn ngoảnh đầu  ,  thể tin  những gì mắt thấy.
 
Kỳ , quả thật  thuyền đang tiến đến!
 
Thậm chí còn   nhảy cả xuống dòng nước mà cứu !
 
Dây thừng lập tức siết quanh eo , chẳng mấy chốc, hài nhi của  cũng    ôm xuống,   cũng buộc một sợi dây.
 
Những   thuyền đồng tâm hiệp lực kéo dây, đưa phụ tử họ lên khoang,  vội vàng phủ lên  họ vô  bao tải ấm.
 
“Dương lão tam!” Hoàng nương tử hân hoan  : “Vị  chính là Tuệ Cung nhân, nếu   Tuệ Cung nhân dẫn  tới thôn Hòe Hoa thì e rằng ngươi và hài nhi  khó thoát khỏi kiếp nạn …”
 
Dương lão tam lập tức kéo hài tử  quỳ sụp  thuyền: “Đa tạ Tuệ Cung nhân  ban ân cứu mạng! Tiểu nhân nguyện đời đời  trâu  ngựa để đền đáp ân đức  của Tuệ Cung nhân…”
 
“Ngươi mau  dậy .” Trình Loan Loan mở miệng: “Ngươi hãy kể rõ cho  , những dân chúng khác trong thôn Hòe Hoa    ?”
 
Dương lão tam ngẩng đầu, tay chỉ về ngọn núi phía tây nam: “Tất thảy dân làng đều  chạy lên núi lánh nạn…”
 
Trận lụt  ập đến quá đỗi bất ngờ, lúc nước  tràn từ  núi xuống thì dân làng vẫn tưởng chẳng  gì nghiêm trọng. Ngay cả  cũng chẳng mảy may để tâm, vẫn tiếp tục công việc đồng áng.
 
Tuy nhiên, thủy thế càng lúc càng dâng cao, ruộng đồng, đường sá nhanh chóng chìm sâu  làn nước, nhà cửa cũng dần ngập chìm trong biển nước, khiến chúng dân mới bàng hoàng nhận  tai ương giáng xuống.
 
Hắn nhớ rõ khi đại thủy  quá hung hãn, Hoàng Vĩ, phu quân của Hoàng nương tử,  kêu gọi dân làng lánh nạn. Thế nhưng, chỉ  một ít   theo Hoàng Vĩ thoát ,  kịp chạy khỏi thôn thì con đường duy nhất     dòng nước lũ nuốt chửng.
 
Chư vị thôn dân vội vã đổ dồn về phủ lý chính để tránh nạn, bởi lẽ nơi  tọa lạc  địa thế cao ráo. Song, thủy thế dâng cao  ngừng nghỉ, dù là nơi cao ráo nhất, phủ lý chính e cũng chẳng trụ vững  bao lâu.